Giang Tiêu Tiêu không ngờ Giang Chấn lại không biết xấu hổ như thế, cô từ chối ngay lập tức.
“Cận Tri Thận là ai mà tôi gọi điện là có thể gặp được? Nếu ông muốn gặp Cận Tri Thận thì tự nghĩ cách đi.”
Nói rồi Giang Tiêu Tiêu định mở cửa xe.
Ai ngờ Giang Chấn cướp luôn túi xách của cô rồi trực tiếp lục tìm điện thoại di động bên trong ra.
Giang Tiêu Tiêu nổi giận: “Rốt cuộc ông muốn làm gì?”
Làm sao Giang Chấn tin lời Giang Tiêu Tiêu nói được, vì cô, Cận Tri Thận còn đánh Lam Quân Hạo đến mức vào bệnh viện, chắc chắn cô rất được Cận Tri Thận yêu thích, ông ta không biết tại sao đứa con bất hiếu này lại may mắn thế nữa.
Điện thoại của Giang Tiêu Tiêu không đặt mật khẩu, cho nên Giang Chấn mở ra dễ dàng.
Giang Chấn vào phần danh bạ, đúng như dự đoán, có số điện thoại của Cận Tri Thận, ông ta lập tức gọi điện.
“Trả điện thoại lại cho tôi!”
Giang Tiêu Tiêu giận dữ, toan với tay cướp điện thoại về nhưng bị vệ sĩ giữ lại, cô không ngăn cản được, chỉ có thể trơ mắt nhìn cuộc gọi được nối máy.
Cận Tri Thận đang ngồi trong phòng làm việc xem tài liệu, bỗng nhiên điện thoại trên bàn reo lên, thấy tên người gọi là Giang Tiêu Tiêu, anh khá là ngạc nhiên.
Hiếm khi cô ấy mới chủ động liên lạc với mình, Cận Tri Thận vui vẻ nghe máy.
Thế nhưng đầu dây bên kia không phải là giọng của Giang Tiêu Tiêu.
“Chủ tịch Cận, xin chào, tôi là Giang Chấn, là ba của Giang Tiêu Tiêu.”
Nghe vậy Cận Tri Thận khẽ cau mày.
“Giang Tiêu Tiêu đâu?”
Giọng nói âm trầm cất giấu lo lắng mà đến chính Cận Tri Thận cũng không nhận ra.
Tuy gọi điện thoại nhưng Giang Chấn vẫn vô thức run rẩy khi giọng nói lạnh lẽo và u ám ấy chui vào trong tai, ngữ khí của ông ta cũng trở nên cung kính hơn.
“Tiêu Tiêu hiện đang ở trên xe với tôi, chúng tôi đang định đi ăn, không biết tôi có vinh hạnh được gặp mặt chủ tịch Cận một lần không?”
Ông ta vừa dứt lời, Cận Tri Thận nghe thấy giọng nói của Giang Tiêu Tiêu vang lên.
“Cận Tri Thận, anh cứ lo chuyện của anh đi, không cần để ý đến chuyện này đâu, tự tôi có thể giải quyết được.”
Giang Chấn hung tợn lườm Giang Tiêu Tiêu một cái.
Sao Cận Tri Thận có thể mặc kệ chuyện này được, anh nói với giọng lạnh nhạt: “Địa chỉ.”
Giang Chấn không ngờ rằng Cận Tri Thận lại đồng ý dễ dàng như thế, ông ta mỉm cười báo địa chỉ của một nhà hàng.
Giang Tiêu Tiêu không làm gì được, chỉ có thể ngồi yên trong xe để Giang Chấn đưa đi.
Một lát sau, ô tô đến nhà hàng, Giang Tiêu Tiêu đi theo Giang Chấn vào phòng riêng đã được đặt trước.
Thẩm Thục Lan và Giang Tình Tình đều có mặt trong phòng, lúc nhìn thấy cô, trong mắt hai người họ hiện lên vẻ khinh thường.
“Ôi chị à, bây giờ mời chị ăn một bữa cơm cũng khó khăn thật đấy!” Giang Tình Tình nói với giọng điệu kỳ quái.
Giang Tiêu Tiêu làm lơ Giang Tình Tình, tìm bừa một chỗ ngồi xuống, ngay sau đó Giang Chấn hỏi cô: “Mày quen biết với Cận Tri Thận từ bao giờ?”
Nếu biết cô và Cận Tri Thận quen nhau thì trước đó thái độ của ông ta với cô sẽ không như thế này.
Giang Tiêu Tiêu vẫn giữ im lặng, không tiết lộ chút gì về chuyện của Cận Tri Thận.
Trong mắt Giang Chấn hiện lên nét không vui:
“Giang Tiêu Tiêu, tao đang hỏi mày đấy!”
“Xin lỗi, tôi không muốn trả lời ông.”
“Mày..” Giang Chấn tức đến nỗi nói không ra lời.
Giang Tình Tình thấy vậy, đang định nói gì đó thì bỗng nhiên cửa phòng bật mở.
Người đàn ông ngoài cửa mặc bộ vest màu đen, khuôn mặt anh tuấn không chút biểu cảm, toàn thân tỏa ra khí chất lạnh lùng và ầm trầm, anh bước vào như một vị vua, ngay lập tức bầu không khí trong phòng ăn trở nên lạnh lẽo.
“Cậu… cậu là chủ tịch Cận?”
Người lên tiếng là Giang Chấn, cảm giác áp bức mãnh liệt đến từ Cận Tri Thận khiến cho khí thế của ông ta yếu đi mấy phần.
Ngoại trừ Giang Tiêu Tiêu, những người còn lại đều ngây ngẩn cả ra, bọn họ không ngờ người bảo vệ cô ở nhà hàng ngày hôm đó chính là Cận Tri Thận.
Mấy lần trước gặp đều rất vội vàng nên Giang Tình Tình cũng không có cơ hội quan sát kỹ Cận Tri Thận.
Giờ phút này nhìn từ khoảng cách gần, người đàn ông ấy cùng với khí chất cao quý bẩm sinh của mình, quả thật không một ai có thể sánh kịp.
Trong lòng Giang Tình Tình ghen tị đến phát điên.
Vì