Tuy rằng Giang Tình Tình chưa nói hết nhưng Giang Tiêu Tiêu cũng biết được cô ta định nói gì tiếp theo
Lòng cô chùng xuống ngay lập tức, chỉ cảm thấy như có sợi dây thần kinh nào đó trong đầu mình đứt mất.
Giang Tiêu Tiêu siết chặt nắm tay.
Tại sao?
Trước kia bọn họ sỉ nhục cô như thế nào cũng được, tại sao đến lúc này vẫn không buông tha cho cô? Tại sao…
Ngay khi Giang Tinh Tình sắp nói ra những lời kế tiếp, con ngươi của cô co lại, ngay sau đó cơ thể mất không chế, cô đứng dậy xông đến trước mặt Giang Tình Tình, cho cô ta một bạt tai.
Nét mặt Giang Tiêu Tiêu u ám, cô hỏi bằng giọng điệu lạnh lùng: “Nói đủ chưa?”
Giang Tình Tình còn đang đắm chìm trong vui sướng với suy nghĩ một chốc nữa Giang Tiêu Tiêu sẽ bị Cận Tri Thận vứt bỏ, thế nhưng một cái tát bất thình lình làm cô ta chết sững tại chỗ.
Giang Tình Tình ôm mặt, ngơ ngác nhìn Giang Tiêu Tiêu, đây là lần thứ hai cô đánh cô ta kể từ khi gặp lại, cô ta lập tức nổi trận lôi đình.
“Giang Tiêu Tiêu, cô điên rồi à?”
Giang Tình Tình đẩy Giang Tiêu Tiêu ra, nhìn chòng chọc vào cô, nếu không phải lúc này còn có Cận Tri Thận ở đây, phỏng chừng cô ta sẽ xông lên xé xác Giang Tiêu Tiêu.
Thẩm Thục Lan cũng không ngờ Giang Tiêu Tiêu sẽ ra tay đánh con gái mình lần nữa, bà ta đứng phắt dậy, nhìn khuôn mặt sưng đỏ của Giang Tình Tình, vừa đau lòng vừa giận dữ.
“Giang Tiêu Tiêu, tại sao con có thể đánh em gái của mình như thế hả?”
“Tiêu Tiêu, mày làm gì thế? Mau xin lỗi em đi.”
Giang Chấn cũng cực kỳ tức giận, nhưng ngại vì có Cận Tri Thần ở đây nên cũng không tiện nói quá nặng lời.
Giang Tiêu Tiêu đứng yên không nói gì, cô đánh rất mạnh, hiện giờ cô chỉ cảm thấy bàn tay mình tê dại, tê dại đến tận đáy lòng…
Nhìn dáng vẻ ấy của cô, Giang Tình Tình cười khẩy, nói: “Sao không nói gì, hả? Chị thẹn quá hóa giận đấy à? Có gan làm mà không để cho người ta nói, đã thế tôi càng phải nói.”
Dứt lời, cô ta nhìn Cận Tri Thận rồi nói tiếp những lời dang dở: “Anh Cận, tôi nói cho anh biết, người chị tốt đẹp này của tôi hoàn toàn không sạch sẽ như anh nghĩ đâu, mấy năm trước chị ta từng làm một chuyện kinh tởm, có khi còn vượt ngoài sức tưởng tượng của anh.”
Giang Tình Tình liếc Giang Tiêu Tiêu: “Chị ta ấy à, để có tiền, năm đó chị ta dùng thân thể của mình…”
Giang Tiêu Tiêu đứng đó, toàn thân lạnh ngắt, cảm giác như cơ thể mình ngập sâu trong nước, bóng tối bủa vây, cả người cô run lấy bẩy.
Từng câu từng chữ mà Giang Tình Tình đang nói ra hệt như một con dao đâm vào trái tim cô, khiến cô từ từ rơi vào vực sâu…
Cận Tri Thận chưa bao giờ nhìn thấy Giang Tiêu Tiêu kích động và tức giận đến vậy, giống như cô sẽ tan vỡ ngay lập tức.
Anh biết nhất định là Giang Tình Tình chạm vào vảy ngược của cô, hơn nữa cô không hề muốn cho mình biết về chuyện này.
“Đủ rồi.” Cận Tri Thận bỗng lên tiếng ngắt lời Giang Tình Tình.
Giang Tình Tình sửng sốt, chẳng lẽ Cận Tri Thận không muốn biết quá khứ của con khốn Giang Tiêu Tiêu này ư? Cô khó hiểu ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt đen u tối và thâm trầm của người đàn ông nọ, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ ấy…
Giang Tình Tình rụt người lại, cũng quên luôn những gì mình định nói.
Cơn đau rát trên mặt đánh thức Giang Tình Tình, không được, hôm nay mình nhất định phải cho Cận Tri Thận thấy rõ bộ mặt thật của Giang Tiêu Tiêu, để cô ta phải trả giá đắt vì cái tát ban nãy.
Giang Tình Tình há miệng định nói, thế nhưng giọng nói âm u của Cận Tri Thận lại tiếp tục.
“Giang Tiêu Tiêu là người như thế nào, tự tôi nhìn sẽ biết, không cần phải nghe người khác nói, thế nên cô câm miệng lại đi, đừng để tôi nghe thấy cô nói xấu cô ấy một câu nào nữa, bằng không… cô không giữ được lưỡi của mình đâu”
Sau khi nói xong, Cận Tri Thận cũng không quan tâm người nhà họ Giang nữa mà kéo Giang Tiêu Tiêu bước nhanh ra ngoài.
Giang Tình Tình sợ