Cận Tri Thận lạnh nhạt ừ một tiếng rồi tiếp tục dặn dò: “Ăn tối xong thì đón Tiểu Bảo về.”
“Vâng thưa chủ tịch.”
Sau khi anh cúp điện thoại, Cận Tri Dực ngồi bên cạnh nghiền ngẫm rồi mở miệng: “Chậc chậc, anh à, anh quả là lợi hại, ngay cả con mình cũng lợi dụng được.”
Mấy ngày nay Cận Tri Thận không làm gì cả, khiến Cận Tri Dực cho rằng anh mình thật sự cứ như thế luôn chứ… bây giờ xem ra sự lo lắng của anh ta là không cần thiết.
Cận Tri Thận không nói gì, làm sao anh có thể cho phép Giang Tiêu Tiêu cắt đứt quan hệ với mình được…
Anh à, anh xem Tiểu Bảo đi kìa, thằng bé quan trọng với chị dâu chưa kìa! Còn anh thì sao… còn phải cố gắng hơn!” Cậu hai Cận không sợ chết mà nói.
Cận Tri Thận cho anh ta một ánh mắt lạnh lẽo rồi nói: “Không cần kỳ nghỉ ba tháng nữa à?”
Cận Tri Dực hoảng sợ ngồi thẳng dậy, anh ta vội vàng xua tay.
“Không, không, không, em nói đùa thôi mà, chắc chắn trong lòng chị dâu anh mới là quan trọng nhất.”
“Biến đi.”
“Vâng thưa anh, em không làm phiền anh nữa.” Cận Tri Dực cầm áo khoác lên rồi đứng dậy khỏi ghế sô pha, chợt anh ta khựng lại như nhớ ra điều gì đó.
“Đúng rồi anh à, anh để tài xế đưa Tiểu Bảo đến chỗ chị dâu, thế ba mẹ có biết không?”
Mấy ngày vừa rồi Tiểu Bảo vẫn luôn ở chỗ ông bà Cận.
Cận Tri Dực vừa dứt lời, một giọng nói đầy vội vã vang lên ngoài cửa.
“Tri Thận, Tiểu Bảo đâu? Sao tan học lâu như vậy rồi mà thằng bé vẫn chưa về? Có phải là nó chỗ con không?”
Là ông bà Cận đến rồi.
Hai người bọn họ ở nhà đợi rất lâu mà vẫn không thấy Tiểu Bảo về, thế là trực tiếp đến chỗ Cận Tri Thận.
Cận Tri Thận day đầu mày, sao anh lại quên ba mẹ mình được nhỉ?
Bà Cận quan sát biệt thự một lượt rồi nói với vẻ lo lắng: “Cũng không thấy Tiểu Bảo đâu! Có phải là đang ở trong phòng không?”
Nói rồi bà Cận định đi vào trong phòng.. net
Cận Tri Thận gọi lại: “Mẹ à, Tiểu Bảo không có ở đây.”
“Gi? Không có ở chỗ con ư? Vậy nó đi đâu? Tan học lâu rồi mà vẫn chưa về nhà, gọi cho tài xế cũng không nghe máy, không phải là xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ?”
Bà Cận tỏ ra vô cùng sốt ruột, dường như định gọi điện báo cảnh sát ngay lập tức.
Cận Tri Thận vội vàng trấn an: “Ba mẹ, Tiểu Bảo đang ở nhà bạn con, thằng bé rất an toàn, ba mẹ không cần phải lo đâu, lát nữa con sẽ bảo tài xế đón Tiểu Bảo về.”
Nghe con trai nói vậy, cuối cùng bà Cận cũng cảm thấy yên tâm.
Từ từ… bạn?
Bà khẽ cau mày, rồi hỏi bằng giọng nghi ngờ.
“Chính là người bạn nữ lần trước ấy hả? Hai đứa có tiến triển gì chưa? Phát triển đến mức độ nào rồi? Khi nào dẫn con bé đến cho ba mẹ gặp một lần xem nào!”
Nói xong, bà Cận cũng phấn khởi, có phải là bà sắp có con dâu không?
Cận Tri Thận mím môi, không nói gì.
Phát triển đến mức nào ư? Đến mức cắt đứt quan hệ rồi..
“Thằng nhóc này, nói gì đi chứ?”
Bà Cận thấy anh không nói năng gì thì hơi lo lång.
Ông Cận cũng lên tiếng: “Tiểu Bảo ở chỗ con bé, vậy sao con lại ở đây? Nếu không con cho người đi đón cả hai luôn bây giờ đi, để ba và mẹ con gặp một lần.”
“Đúng đẩy, đúng đấy, con dâu của mẹ rốt cuộc trông ra sao mà có thể khiến cả con trai và cháu trai của mẹ thích như vậy nhỉ? Mau, mau, mau gọi cho tài xế đi.”
Ông Cận cũng góp lời: “Đúng vậy, nếu thật sự thích con bé ấy thì tranh thủ dẫn người ta đến cho chúng ta xem.”
Cận Tri Dực ngồi trên ghế số pha sung sướng xem trò vui, anh ta cười khoái trá, nói: “Ba mẹ à, ba mẹ đừng hành anh ấy nữa, người con dâu này cũng đừng trông ngóng nữa, người ta chạy mất rồi, Tiểu Bảo đang cố gắng tranh thủ giúp anh con đấy!”
Cận Tri Thận lạnh lùng liếc xéo Cận Tri Dực.
Bà Cận nghe vậy, lập tức quýnh lên.
“Có chuyện gì thế? Tri Thận, có