Sau khi tan tầm, Tiểu Bảo lại đến cùng Cận Tri Thận.
“Cô Tiêu Tiêu, hai ngày không gặp, Tiểu Bảo nhớ cô lắm!”
“Ừm, con vào đi.” Giang Tiêu Tiêu mỉm cười xoa đầu bé, cô không thể nhẫn tâm với Tiểu Bảo được.
Cô dắt Tiểu Bảo vào nhà, từ đầu đến cuối không nói với Cận Tri Thận một câu nào, thậm chí còn không liếc anh lấy một lần.
Cận Tri Thận cũng không để bụng, đi theo hai người vào trong.
“Tiểu Bảo, con chơi ngoài phòng khách một lát nhé, cô Tiêu Tiêu đi nấu cơm đây.”
Cận Tri Thận lên tiếng: “Tôi giúp em.”
“Con cũng muốn giúp cô Tiêu Tiêu nấu cơm.”
“Không cần đâu, tôi nấu sắp xong rồi, hai người đợi ngoài phòng khác một lát là được.” Giọng cô nghe có vẻ lạnh nhạt.
Dứt lời Giang Tiêu Tiêu liền đi vào phòng bếp. Cận Tri Thận cau mày, ngẩn người nhìn theo cô.
Anh lờ mờ cảm thấy hình như Giang Tiêu Tiêu hơi là lạ nhưng lại không nói rõ được. Sau một hồi suy nghĩ, anh cảm thấy có lẽ đó chỉ là ảo giác.
Tới khi ăn cơm Giang Tiêu Tiêu cũng rất kiệm lời, dường như cô trở nên khách sáo hơn, thái độ lạnh nhạt hơn, nhưng cảm giác này không rõ ràng lắm.
Cận Tri Thận hơi nhíu mày, không kìm được hỏi han: “Em sao thế? Không vui à?”
Giang Tiêu Tiêu thoáng sững người, sau đó lắc đầu hờ hững đáp: “Tôi không sao.”
Cận Tri Thận chăm chú nhìn cô, thấy cô không muốn nói nên anh cũng không cố gặng hỏi.
Nhưng trong lòng vẫn nghi ngờ, rốt cuộc cô bị làm sao vậy?
Tiểu Bảo vẫn vui vẻ ăn cơm, không hề nhận ra điều gì bất thường, dù sao Giang Tiêu Tiêu vẫn rất tốt với bé.
Ăn xong Giang Tiêu Tiêu dọn bàn, Cận Tri Thận muốn giúp đỡ nhưng bị từ chối.
“Tôi tự làm cũng được.”
Sau khi cô rửa bát xong, Tiểu Bảo nói: “Cô Tiêu Tiêu, giờ vẫn còn sớm, hay là chúng ta ra ngoài đi dạo nhé?”
Giang Tiêu Tiêu nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi của Tiểu Bảo, tuy không đành lòng nhưng cô vẫn từ chối.
“Xin lỗi Tiểu Bảo, cô còn có việc chưa làm %3D xong.”
Giang Tiêu Tiêu đã nói đến nước này rồi, đương nhiên Tiểu Bảo và Cận Tri Thận không tiện ở lại quấy rầy chứ đừng nói đến việc cùng ra ngoài đi dạo. . Truyện Xuyên Không
Cận Tri Thận khẽ nhíu mày, cô bận làm việc thật ư?
Anh thấy rõ ràng là Giang Tiêu Tiêu không muốn tiếp xúc nhiều với bọn họ, không, nói chính xác hơn là với anh.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến cô đột nhiên thay đổi thái độ như vậy?
Cận Tri Thận dẫn Tiểu Bảo rời đi trong trạng thái mờ mịt không hiểu ra sao.
Giang Tiêu Tiêu tiễn hai ba con xuống dưới nhà, Tiểu Bảo nhìn Giang Tiêu Tiêu đầy lưu luyến.
“Cô Tiêu Tiêu, ba con con về đây, cô nghỉ ngơi sớm nhé! Còn nữa, điều quan trọng nhất là cô phải nhớ Tiểu Bảo đó, ngày mai ba con con lại tới thăm cô!”
Nghe bé nói vậy, Giang Tiêu Tiêu khẽ mím môi nói: “Tiểu Bảo, cô xin lỗi, có lẽ sắp tới cô hơi bận cho nên không thể về nhà đúng giờ..”
“O?” Tiểu Bảo nghe vậy thì ủ rũ ngay.
Vậy là sắp tới bé không được đến nhà cô Tiêu Tiêu ăn ké sao?
Không được tới ăn ké, tức là không được gặp cô Tiêu Tiêu mỗi ngày phải không?
Tiểu Bảo đưa mắt nhìn ba.
Còn Cận Tri Thận thì nhìn Giang Tiêu Tiêu như thể muốn đọc được suy nghĩ của cô từ trong ánh mắt cô.
Sau một lúc lâu anh mới lên tiếng: “Tôi và Tiểu
Bảo sẽ cố gắng không đến làm phiền em.” “Ừm.” Giang Tiêu Tiêu gật đầu, trả lời lạnh tanh.
Cận Tri Thận khẽ mím môi, còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
“Tạm biệt cô Tiêu Tiêu!”
“Tạm biệt con.”
Giang Tiêu Tiêu dõi mắt nhìn hai người rời đi, sau đó đứng dưới nhà rất lâu mới bình tĩnh lại. Mặc dù trong lòng rất khó chịu nhưng cô cảm thấy như vậy rất tốt.
Quả thật mấy ngày tiếp theo Giang Tiêu Tiêu bận tối tăm mặt mũi.
Cô bận thu thập tài