Sau khi cúp máy, Cận Tri Dực nhìn ra cửa văn phòng mà cảm thán mình thật hao tâm tổn trí vì hạnh phúc của anh trai mà.
Haiz, rốt cuộc là đến bao giờ anh trai mới nhìn thấy điểm tốt của anh ta và cho anh ta nghỉ phép ba tháng đây.
Cận Tri Dực thở dài, đúng lúc anh ta đang định rời đi thì Tô Uyển Ương từ văn phòng bước ra với vẻ mặt ngỡ ngàng.
Thấy Cận Tri Dực đứng trước cửa, Tô Uyển Ương đi tới hỏi thăm: “Tri Dực, mấy hôm nay anh trai em bị làm sao thế? Hình như tâm trạng rất tệ thì phải? Có phải trong nhà đã xảy ra chuyện gì không?”
“À… Không có gì đâu chị Uyển Ương, bình thường anh ấy cũng vậy mà. Không sao đâu, chị đừng nghĩ nhiều.”
Cận Tri Dực đã quen Tô Uyển Ương từ nhỏ.
Làm gì có chuyện một người đàn ông thông minh như anh ta lại không nhận ra tình cảm của Tô Uyển Ương dành cho anh trai mình chứ!
Nhưng tiếc là anh trai đã có người trong lòng rồi. Thân là em trai, đương nhiên Cận Tri Dực phải giúp đỡ người anh trai thích.
“Thế à?” Tô Uyển Ương vẫn thấy khó hiểu, cô ta lờ mờ cảm thấy có điểm bất thường nhưng không nói rõ được. net
Cận Tri Dực gật đầu: “Đúng vậy đó! Chị Uyển Ương, nếu không có việc gì thì chị đừng đi tìm anh ấy là được, không là anh ấy mà nổi giận thì ngay cả em cũng phải sợ.”
Tốt nhất là đừng bao giờ đi tìm anh trai mình nữa! Cận Tri Dực thầm nghĩ.
“Ok, chị sẽ chú ý.” Tô Uyển Ương mỉm cười rồi nói tiếp: “À phải rồi, thứ bảy này ông nội chuẩn bị cho chị một buổi tiệc mừng, em nhớ phải tham gia đấy!”
“Vâng, em nhất định sẽ có mặt.”
Cận Tri Dực đồng ý ngay tức thì, sau đó anh ta chợt nghĩ hôm ấy anh trai mình có đi không…
Ở công ty sáng tạo Cẩm Sắt.
Chiều hôm đó, Giang Tiêu Tiêu nhận được chỉ thị của Tô San yêu cầu cô đến nói chuyện với tập đoàn Cận thị để tiến hành việc hợp tác quảng cáo.
Giang Tiêu Tiêu trợn tròn mắt: “Hả? Sao lại là tập đoàn Cận thị ạ?”
Tô San hơi chột dạ nhưng vẫn nói chuyện như bình thường: “Hạng mục lần trước đã hoàn thành rất tốt, nếu có thể tiếp tục hợp tác với bọn họ thì rất có lợi cho công ty, chúng ta tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội này. Huống chi công ty con của Cận thị có rất nhiều phương thức quảng bá, nếu chúng ta hợp tác với bọn họ thì khỏi phải lo không giành được hạng mục Vân %3D Thường.”
Giang Tiêu Tiêu rơi vào thế khó xử, nói thì nói vậy nhưng cô và Cận Tri Thận…
“Giám đốc Tô, hay là cô bảo người khác đi được không? Tôi không giỏi ăn nói, nhỡ đâu đắc tội chủ tịch Cận thị thì sao? Đến lúc đó, chẳng những không thể hợp tác mà còn liên lụy tới công ty của chúng ta.”
Nếu như cô bàn chuyện hợp tác, vậy thì chắc chắn là tất cả những vấn đề phát sinh sau này cũng do cô phụ trách hết, vậy thì cô và Cận Tri Thận lại tiếp tục dây dưa không rõ ràng.
Tô San nghe vậy thì bác bỏ ngay.
“Không được, phương án này do cô nghĩ ra, vì vậy cô buộc phải đi.”
“Giám đốc Tô…” Giang Tiêu Tiêu rối rắm.
Tô San vỗ vai cô, lời lẽ thuyết phục: “Tiêu Tiêu, tôi tin cô có thể làm được. Cố lên, làm tốt sẽ có tiền thưởng.”
Cậu hai nhà họ Cận đã đích thân dặn dò thì làm sao Tô San dám bảo người khác đến Cận thị, vậy chẳng phải là điếc không sợ súng hay sao.
Giang Tiêu Tiêu câm nín, cô dễ tin quá rồi đấy!
Có điều chuyện đã đến nước này, cô chỉ đành cố mà tiếp nhận, dù sao tiền thưởng vẫn có sức hấp dẫn.
Giờ cô đang cần tiền gấp, có lẽ bệnh của mẹ cô phải cần đến một khoản tiền lớn bất cứ lúc nào.
Giang Tiêu Tiêu tự nhủ rằng đây chỉ là công việc, không phải chuyện riêng.
Thời gian gần đây cuộc sống của Giang Tiêu Tiêu khá yên bình, nhưng nhà họ Giang thì ngược lại, nhiều ngày qua bầu không khí luôn ảm