Thấy bé tỏ ra thần bí như vậy, Giang Tiêu Tiêu không nén được tò mò đi theo.
Tiểu Bảo dắt cô đến trước một hàng mô hình người máy, không biết cậu nhóc lấy điều khiển từ xa ở đâu ra mà người máy lại di chuyển.
Giang Tiêu Tiêu ngạc nhiên, đây không phải mô hình mà là người máy thật.
Lúc này, người máy bỗng khom người hỏi cô như một người giúp việc: “Xin hỏi quý cô có cần giúp gì không?”
Giang Tiêu Tiêu nghe thấy giọng nói như máy móc này lại càng kinh ngạc hơn, không ngờ anh chàng người máy này lại biết nói!
Cận Tri Thận nhếch môi nở nụ cười thản nhiên, sau đó cất lời: “Đây là kiệt tác của Tiểu Bảo, trước kia thằng bé không nỡ chia sẻ với người khác đâu.”
Nhưng bây giờ Tiểu Bảo lại cho Giang Tiêu Tiêu xem, chứng tỏ bé cực kỳ thích cô. net
Giang Tiêu Tiêu biết đó là kiệt tác của Tiểu Bảo thì khen không ngớt, cậu nhóc này thông minh quá đi!
Tiểu Bảo mỉm cười hỏi: “Cô Tiêu Tiêu có thích không?”
Giang Tiêu Tiêu gật đầu rồi ngồi xổm xuống vuốt ve khuôn mặt bé.
“Cô thích lắm, cục cưng giỏi thật đấy!”
Không hiểu sao Giang Tiêu Tiêu bỗng cảm thấy kiêu ngạo như thế Tiểu Bảo là con trai mình. Cô không biết tại sao mình lại có cảm giác này, chắc là bởi vì cô và Tiểu Bảo qua lại đã lâu!
Tiểu Bảo nhận được câu trả lời này từ cô, nụ cười càng thêm xán lạn, bé cầm điều khiển tiếp tục điều khiển người máy.
Sau đó ba người lại tiếp tục tham quan du thuyền.
Du thuyền rất lớn, sau khi đi hết một vòng thì trời đã tối đen. Cận Tri Thận đã dặn dò người giúp việc chuẩn bị cơm tối từ sớm.
Bữa tối rất phong phú, đây là lần đầu tiên Giang Tiêu Tiêu dùng bữa trên du thuyền. Thấy Tiểu Bảo vui vẻ như vậy, cô cũng quên hết mọi chuyện không vui.
Ăn xong thì không còn sớm nữa, ba người ngủ lại trong phòng trên du thuyền luôn.
Tiểu Bảo và Giang Tiêu Tiêu ở chung một phòng, Cận Tri Thận ở phòng bên cạnh.
Trên chiếc giường lớn kiểu Âu, Tiểu Bảo cuộn mình trong lòng Giang Tiêu Tiêu nghe cô kể chuyện cổ tích.
“Cô Tiêu Tiêu, cô sẽ luôn ở bên Tiểu Bảo chứ?” Nghe vậy, ánh mắt Giang Tiêu Tiêu thoáng chững lại.
Cô sẽ luôn ở bên Tiểu Bảo chứ? Giang Tiêu Tiêu thầm nghĩ chắc là không thể nào…
“Tiểu Bảo rất quý cô, vậy nên cô Tiêu Tiêu phải luôn ở bên Tiểu Bảo, không được rời xa.”
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười, dịu dàng nói: “Sau này Tiểu Bảo sẽ gặp người mà con thích hơn, đến lúc đó con còn phải lấy vợ nữa, cô Tiêu Tiêu sao có thể ở bên con mãi được.”
Tiểu Bảo khẽ hừ: “Vậy thì con sẽ cưới cô Tiêu Tiêu làm vợ.”
Giang Tiêu Tiêu lập tức bật cười thành tiếng.
Nếu cậu cả nhà họ Cận nghe thấy câu này thì phỏng chừng anh muốn cắt đứt liên lạc giữa con trai mình và Giang Tiêu Tiêu luôn.
Không biết qua bao lâu Tiểu Bảo mới dần chìm vào giấc ngủ.
Tiếng hít thở đều đặn quanh quẩn bên tai, Giang Tiêu Tiêu ngắm nhìn khuôn mặt của cậu nhóc, trái tim chợt trở nên mềm mại.
Đúng lúc này, giọng nói êm ái của Tiểu Bảo vang lên: “Cô Tiêu Tiêu.”
Hình như là bé nói mơ, ánh mắt Giang Tiêu Tiêu ngậm cười, bé mơ thấy mình phải không?
“Mami…”
Giang Tiêu Tiêu bỗng giật thót, bé đang gọi cô sao?
Cảm xúc phức tạp trào dâng trong lòng Giang Tiêu Tiêu, sớm muộn gì cô cũng phải rời xa Tiểu Bảo, liệu rằng đến lúc đó bé có buồn lắm không…
Giang Tiêu Tiêu tựa đầu lên gối mà không sao ngủ được. Cô bèn đứng dậy, rón rén rời phòng định ra ngoài hóng gió.
Bên ngoài vẫn sáng đèn, trên bàn có một chai rượu vang, Cận Tri Thận cầm một