Giang Tiêu Tiêu không biết mình bị làm sao, mỗi lần bình tĩnh lại cô đều muốn rời xa Cận Tri Thận, thế nhưng vừa nhìn thấy anh, trái tim cô lại rung động mất kiểm soát.
Lẽ nào mình đã yêu anh ấy rồi?
Giang Tiêu Tiêu nghĩ mãi về vấn đề này, chẳng biết qua bao lâu mới ngủ được.
Hôm sau, ba người ngồi quanh bàn ăn ăn sáng.
Hình ảnh tối qua vẫn quanh quần trong đầu cô khiến Giang Tiêu Tiêu hơi lúng túng, không kìm được liếc thoáng qua Cận Tri Thận.
Lúc này người đàn ông đang ăn uống một cách tao nhã như thể không có chuyện gì xảy ra. Giang Tiêu Tiêu tự mắng mình thật vô dụng, chẳng phải chỉ là hôn thôi sao? Nghĩ nhiều làm gì?
Lần trước là do uống rượu, lần này cũng vậy thôi.
Hôm nay là cuối tuần, sau khi ăn sáng xong Tiểu Bảo không cần đi học nhưng Giang Tiêu Tiêu còn có một số việc phải đến công ty tăng ca, vì vậy Cận Tri Thận đưa cô đến công ty trước.
Trên đừng đi, hai người trò chuyện vài câu ngắn gọn, bầu không khí hơi ngượng ngập. Cuối cùng cũng đến trước cửa tập đoàn Cẩm Sắt, Giang Tiêu Tiêu đang định xuống xe thì nghe thấy Cận Tri Thận nói: “Tối nay có buổi tụ họp, tôi không dẫn Tiểu Bảo đi tìm em được rồi.”
“Ừm.” Giang Tiêu Tiêu gật đầu, không tỏ ý kiến gì.
Cô xuống xe đi vào công ty, sau khi ngồi vào chỗ mình thì bắt tay vào hạng mục Vân Thường.
Giang Tiêu Tiêu cứ tưởng hôm nay sẽ trôi qua như vậy, cho đến hơn bốn giờ cô nhận được cuộc gọi từ Cận Tri Dực.
“Cậu hai Cận, có việc gì vậy?” Giang Tiêu Tiêu hỏi với vẻ nghi hoặc.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói gấp gáp của Cận Tri Dực: “Cô Giang, giờ tôi đang ở dưới công ty của cô. Giang hồ cấp cứu, gấp lắm, cô mau xuống đây có được không?”
“Hả?” Giang Tiêu Tiêu nghi ngờ đi xuống dưới, ngay sau đó bị Cận Tri Dực lôi thẳng lên xe.
Xe nổ máy rời khỏi tòa nhà công ty, Giang Tiêu Tiêu thấy dáng vẻ nôn nóng này của Cận Tri Dực thì càng thêm nghi ngờ.
“Tiểu Bảo đã xảy ra chuyện gì ư? Hay là Cận Tri Thận bị làm sao?”
Giang Tiêu Tiêu lo lắng hỏi thăm, nhưng trông vẻ mặt Cận Tri Dực không giống có chuyện gì xảy ra mà cứ như là… đi đánh giặc!
“Không phải, Tiểu Bảo và anh tôi đều bình yên vô sự! Nhưng mà có một chuyện còn lớn hơn.” %3D
Nói đến đây Cận Tri Dực lại tăng tốc.
Cứ thế, Giang Tiêu Tiêu mờ mịt đi theo anh ta tới một trung tâm chăm sóc sắc đẹp và thời trang tên là SD.
Cận Tri Dực kéo Giang Tiêu Tiêu đang mơ màng đi vào trong, sau đó dặn nhân viên phục vụ.
“Lập tức trang điểm cho cô gái này, càng đẹp càng tốt.”
“Vâng, thưa cậu hai Cận.”
Giang Tiêu Tiêu sững sờ nhìn Cận Tri Dực: “Không phải chứ cậu hai Cận, cậu định làm gì thế?”
Trang điểm cho mình là chuyện lớn của anh ta hả?
“Lát nữa cô sẽ biết.”
Giang Tiêu Tiêu bị nhân viên kép vào căn phòng đơn, sau đó bị giày vò hơn hai tiếng, nào là dưỡng da làm đẹp, trang điểm, tạo hình, thay lễ phục…
Khi Giang Tiêu Tiêu bước ra phòng trang điểm, Cận Tri Dực lập tức ngây người vì kinh ngạc trước tạo hình sau trang điểm của cô.
Đây… thật sự là chị dâu tương lai của mình ư?
Chậc chậc, Cận Tri Dực không khỏi khen ngợi anh trai thật tinh mắt, Giang Tiêu Tiêu để mặt mộc đã tự nhiên trang nhã, trang điểm xong thật sự là đẹp mê hồn.
Cận Tri Dực nở nụ cười hài lòng.
“Cô Giang thật xinh đẹp.” Anh ta nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói tiếp: “Đi thôi đi thôi, sắp tới giờ rồi!”
Giang Tiêu Tiêu bị giày vò một trận, bây giờ lại sắp bị lôi đi, cuối cùng cô không nhẫn nhịn được nữa.
“Cậu hai Cận, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Miệng thì bảo có việc gấp, thế mà lại đưa mình đến đây trang điểm? Sau đó thì sao… Thật là quái lạ!
Cận Tri Dực cười ngượng ngập: “cô Giang đừng giận, tôi phải tham gia một bữa tiệc quan trọng, cần có bạn gái đi cùng.”
Giang Tiêu Tiêu cạn lời, trợn mắt trừng đối phương. Anh ta cần bạn gái thì tìm cô làm chi?
“Cậu hai Cận thiếu bạn gái chắc? Anh lừa ai thế? Những cô gái vây quanh anh thường ngày đều là giả hả?”
Cận Tri Dực tiếp tục giả ngu, lời lẽ hùng hồn: “Thiếu thật mà, các cô ấy chỉ là bạn xã giao thôi, làm gì có đủ tư cách làm bạn gái của tôi, huống chi là bạn gái cùng dự tiệc! Phải dẫn theo người phụ nữ như cô tiêu mới có thể diện.”
Nói thì nói vậy thôi chứ thực ra Cận Tri Dực lo anh mình bị người ta cướp mất.