Thẩm Thục Lan dùng ánh mắt ra hiệu cho Giang Tiêu Tiêu, ý bảo cô ta đừng nói nữa.
Hiện tại Giang Chấn vẫn đang nổi nóng, nếu Giang Tình Tình lại tranh cãi rồi chọc giận ông ta thì chẳng có lợi gì cho hai mẹ con bọn họ cả, nói không chừng ông ta sẽ đồng ý luôn yêu cầu của Giang Tiêu Tiêu mà đuổi bọn họ ra khỏi nhà, đến lúc đó tạo thành kết quả không thể vãn hồi.
Giang Tình Tình cũng hiểu ý của mẹ, cô ta mím môi, cuối cùng đành giấu sự bất mãn trong lòng, không nói gì nữa.
Giang Chấn nhìn Giang Tình Tình với ánh mắt bất mãn, sau đó ông ta liên hệ với Lam Quân Hạo để bàn bạc xem nên làm gì tiếp.
Sau khi ba người kia rời đi, vẻ mặt của Giang Tiêu Tiêu vẫn rất u ám, cô cũng không mấy đau lòng khi có một người ba như thế, dù sao mấy năm qua cô đã quá quen với thái độ của người nhà họ Giang với cô rồi.
Nhưng thỉnh thoảng mấy người này cứ lượn lờ trước mặt cô làm cô buồn nôn, quả thật khiến người ta chán ghết.
Sau đó, Giang Tiêu Tiêu dần bình tĩnh lại, cô thay quần áo rồi đến công ty.
Quảng những chuyện không vui ra khỏi đầu, Giang Tiêu Tiêu tập trung toàn bộ tinh thần vào công việc.
Khoảng ba, bốn giờ chiều, Tô San đi đến giục: “Tiêu Tiêu, cô làm xong phương án rồi đúng không? Mau đến tập đoàn Cận thị bàn việc hợp tác đi!”
Tô San không quên lời dặn của cậu hai Cận, để Giang Tiêu Tiêu đi trao đổi việc hợp tác.
Giang Tiêu Tiêu nghe vậy, khựng lại.
“Đi luôn bây giờ ạ?”
“Không thì cô định khi nào đi đây, hợp tác được càng nhanh thì chúng ta lấy được dự án Vân Thường này càng sớm, cô nói có đúng không?”
“À.. vâng.”
Nhưng sao cứ bắt cô đi vậy!
Giang Tiêu Tiêu cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, cô cầm phương án thiết kế đi khỏi công ty.
Hai công ty khá gần nhau, Giang Tiêu Tiêu đi bộ qua đó, trên đường đi, cô vẫn đang bứt rứt việc Tô San đã hẹn trước với Cận thị rồi à? Liệu Cận Tri Thận có biết cô phải đến công ty của anh không?
Vốn cô định gọi điện hỏi Tô San, nhưng không ngờ vừa đến tập đoàn Cận thị cô đã chạm mặt Cận Tri Thận ngay ở cửa, hình như anh vừa đi xã giao về.
Người đàn ông ấy mặc com lê màu đen, xung quanh anh như tỏa ra bầu không khí đầy áp lực, các nhân viên xung quanh nhìn thấy anh đều chào hỏi hết sức cung kính: “Chào chủ tịch Cận.”
Cận Tri Thận nghiêm mặt đi vào công ty, khi anh thấy Giang Tiêu Tiêu ở cửa thì hơi sửng sốt, dường như không ngờ sẽ gặp cô ở đây.
Nhân viên đi ngang qua đó cảm giác chủ tịch của bọn họ có gì đó khác thường, hình như là vì cô gái kia, mọi người quay ra nhìn Giang Tiêu Tiêu với ánh mắt thắc mắc.
Giang Tiêu Tiêu nhận ra ánh mắt của mọi người đổ dồn vào mình, cô không khỏi cảm thấy lúng túng, nhưng vẫn gắng chào một câu: “Chào chủ tịch Cận.”
Cận Tri Thận nhìn cô rồi hỏi: “Sao em lại đến đây?”
Giang Tiêu Tiêu nói rõ mục đích của mình: “Gần đây công ty của chúng tôi dự định giành được dự án Vân Thường, giám đốc nói rằng phương diện quảng cáo của công ty con trực thuộc tập đoàn các anh rất mạnh, vì vậy tôi đến đây hôm nay để trao đổi việc hợp tác giữa hai bên, tôi cũng đã hoàn thành phương án, anh có thời gian xem qua một chút không?”
Cận Tri Thận khựng lại, Tô San bảo Giang Tiêu Tiêu đến? Anh suy nghĩ một chút là biết ngay đây là kiệt tác của ai.
“Ừ, đi theo tôi.”
Thế là nhân viên trong công ty nhìn Giang Tiêu Tiêu đi theo Cận Tri Thận vào thang máy chuyên dụng của chủ tịch lên tầng, sau đó mọi người xúm lại bàn tán, suy đoán xem rốt cuộc Giang Tiêu Tiêu có thân phận gì.
Cận Tri Thận dẫn Giang Tiêu Tiêu đến văn phòng, anh cởi áo khoác ra vắt lên ghế rồi bảo trợ lý rót cho Giang Tiêu Tiêu một cốc nước.
Cận Tri Thận mím môi rồi nói: “Em ngồi đi, để tôi xem phương án trước đã.”
Trợ lý