Tô Uyển Ương định thần lại, mỉm cười rồi nói: “Sao cô Giang lại ở đây thế? Cơ thể cô không còn gì đáng ngại nữa chứ? Ngày hôm đó tôi sợ hết hồn luôn, may mà cô không sao, tôi còn đang nghĩ khi nào có thời gian rảnh sẽ đến thăm cô đấy.”
“Cảm ơn cô Tô đã quan tâm, tôi đã khỏe rồi, hôm nay tôi đến là để trao đổi việc hợp tác với chủ tịch Cận.”
“Ö, vậy à.” Tô Uyển Ương gật đầu.
Cô ta đã điều tra thân phận và gia cảnh của Giang Tiêu Tiêu, lúc này cô ta không khỏi sinh lòng nghi ngờ, chẳng lẽ vì công việc nên Giang Tiêu Tiêu mới tiếp xúc với Cận Tri Thận?
Lúc hai người bọn họ nói chuyện, Cận Tri Thận đưa phương án thiết kế cho Giang Tiêu Tiêu.
“Vấn đề cơ bản chính là những gì tôi vừa mới nói với em, em đem sửa lại đi.”
“Vâng, lần này về tôi sẽ sửa ngay.” Giang Tiêu Tiêu gật đầu rồi nhận lấy phương án, cô vốn định đi luôn nhưng Cận Tri Thận bỗng nói tiếp.
“Không cần, sửa ở đây đi, sửa xong thì chúng ta đi ăn.”
Anh vừa dứt lời, sắc mặt của Tô Uyển Ương đứng bên cạnh lập tức thay đổi, cô ta cố giữ vững dáng vẻ ưu nhã của mình nhưng trong lòng đã ghen tỵ đến phát điên.
Trước kia cô ta mời Cận Tri Thận ăn cơm đều bị từ chối, thế nhưng hôm nay anh lại tự mình mời Giang Tiêu Tiêu đi ăn.
Giang Tiêu Tiêu nhìn Tô Uyển Ương, vô cùng khó xử, cô vội nói: “Không… không cần phải thế đâu!”
“Tôi nói với Tiểu Bảo rồi, giờ chắc thằng bé đã tan học và đang trên đường đến đây rồi.” Cận Tri Thận nói, không cho phép Giang Tiêu Tiêu từ chối.
Tức khắc Giang Tiêu Tiêu cảm thấy bất đắc dĩ, Tiểu Bảo mà đến thì sao mình đi được nữa, thể nên cô đành phải cầm phương án đi sang một bên rồi sửa chữa.
Không phải là ăn một bữa cơm thôi à? Hơn nữa Tô Uyển Ương này và Cận Tri Thận cũng không phải người yêu, anh cũng không thích cô ấy, mình khó xử làm gì cơ chứ.
Tô Uyển Ương dần bình tĩnh lại, cô ta giữ nguyên vẻ nhã nhặn báo cáo công tác với Cận Tri Thận.
Vài phút sau, Tô Uyển Ương báo cáo xong xuôi mọi việc, cô hết nhìn Cận Tri Thận lại nhìn Giang Tiêu Tiêu, cảm thấy không cam lòng khi cứ thể rời đi.
Chẳng lẽ mình phải trơ mắt nhìn bọn họ đi ăn với nhau thật ư?
Tô Uyển Ương nghĩ, cô ta đi đến cửa thì Tiểu Bảo đi vào.
Vừa thấy bé, Tô Uyển Ương lập tức dịu dàng chào hỏi.
“Tiểu Bảo đến rồi à!”
Cô ta giơ tay định ôm bé, nhưng rồi cô ta nghĩ đến lần đầu tiên gặp Tiểu Bảo ở nhà họ Cận..
Theo điều tra của Tô Uyển Ương, tính cách của đứa bé này khá giống Cận Tri Thận, đều không thích tiếp xúc với người khác.
Nhưng không sao, cứ từ từ mà tiến!
Tiểu Bảo chào lại: “Chào cô Uyển Ương”
Thái độ của bé vừa lễ phép vừa xa cách.
Tô Uyển Ương mỉm cười, định nói thêm gì đó, nhưng Tiểu Bảo đã chạy như bay đến chỗ ghế số pha rồi nhào vào lòng Giang Tiêu Tiêu đầy thân mật.
“Cô Tiêu Tiêu ơi, hai ngày rồi con không được gặp cô, cô có nhớ Tiểu Bảo không ạ?”
Tiểu Bảo tươi cười, giọng nói của bé không che giấu được sự kích động.
Giang Tiêu Tiêu ôm lấy bé, cô mỉm cười đáp: “Nhớ chứ! Tất nhiên là cô Tiêu Tiêu nhớ Tiểu Bảo rồi.”
Tiểu Bảo cười tươi, sau đó bé quay ra chào Cận Tri Thận.
Tô Uyển Ương đứng ngay đơ tại chỗ, vẻ mặt tươi cười cũng cứng lại, cô ta không hiểu vì sao Tiểu Bảo và Giang Tiêu Tiêu lại thân thiết như vậy.
Tại sao?
Hơn nữa dường như Cận Tri Thận cũng đã quen với điều đó, không hiểu sao nhìn ba người họ lại có cảm giác giống như người một nhà, khung cảnh này quá hài hòa, Tô Uyển Ương không thể chen vào nổi.
Cô ta lờ mờ cảm nhận được rằng, dường như có một số việc đã thoát khỏi tầm kiểm soát của mình.
Tô Uyển Ương siết chặt nắm tay, đi ra ngoài văn phòng với sự không cam tâm.
Trong nhà vệ sinh, trước gương, vẻ mặt của Tô Uyển Ương không còn hòa nhã như ban nãy mà đã trở nên tối tăm.
Đương nhiên cô ta biết ông