“Xin lỗi, tương lai tôi như thế nào không phiền anh phải lo.”
Nói rồi Giang Tiêu Tiêu dứt khoát bỏ đi luôn.
Đương nhiên cô biết nếu chèn ép nhà họ Giang và nhà họ Lam quá đáng thì nhất định bây giờ và cả tương lai bọn họ sẽ không để yên cho cô, nhưng dù thế nào cô cũng sẽ không đi khuyên nhủ Cận Tri Thận.
Nếu cô nhượng bộ cũng chỉ khiến nhà họ Giang và nhà họ Lam càng được đà lấn tới.
Lam Quân Hạo đứng yên nhìn bóng lưng Giang Tiêu Tiêu rời đi với ánh mắt vô cùng u ám.
Đi xem nhà thôi cũng đụng phải Lam Quân Hạo, Giang Tiêu Tiêu cảm thấy mình thật xúi quẩy, cô cũng không tiếp tục liên hệ cho những nhà môi giới khác mà định về nhà ngay.
Lúc đi ngang qua trung tâm thương mại, cô liếc thấy một bóng người quen thuộc.
Cô hơi khựng lại, là Cận Tri Thận.
Anh mặc com lê màu đen, lúc này anh đang xách vài cái túi, trông chắc là vừa mới đi từ trung tâm thương mại ra.
Đi chung với Cận Tri Thận còn có Tiểu Bảo, Tô Uyển Ương cùng với một quý bà đứng tuổi.
Giang Tiêu Tiêu đứng sững ở đầu đường nhìn bọn họ.
Trước lối vào trung tâm thương mại, Tô Uyển Ương mặc váy liền màu trắng, trông vừa dịu dàng vừa thanh nhã, cô mỉm cười nhìn Cận Tri Thận rồi nói: “Tri Thận, xin lỗi anh quá, anh bận chuyện công ty thế mà em còn gọi anh đi thế này.”
Hôm nay là cuối tuần, Tô Uyển Ương không cần đi làm, vì vậy cô ta đến nhà họ Cận thăm bà Cận, thế là hai người phụ nữ rủ nhau đi dạo phố, Tiểu Bảo không phải đi học nên bà Cận cũng đưa bé đi cùng.
Nhưng chưa hết buổi chiều, Tiểu Bảo đã bực bội không vui.
Ba người họ đi dạo mệt rồi bèn gọi Cận Tri Thận đến đón.
Tô Uyển Ương nói thế, bà Cận đứng bên cạnh cười nói: “Có gì mà phải ngại chứ, chẳng phải toàn mua cho nó thôi à.”
Nói đến đây, Tô Uyển Ương giơ một cái túi lên, dịu dàng nói: “Em mua cà vạt và khuy măng sét cho anh đấy, vừa nãy nhìn thấy chúng ở trong trung tâm thương mại thì cảm thấy rất hợp với anh, anh mở ra xem thử đi, nếu không thích thì có thể quay lại cửa hàng để đổi.”
Tô Uyển Ương nhìn Cận Tri Thận với ánh mắt chờ mong.
Nhưng trên mặt Cận Tri Thận vẫn không có chút biểu cảm nào, anh đáp lại một cách hờ những: “Cảm ơn, khi nào trở về tôi sẽ xem.”
Tô Uyển Ương cảm thấy hết sức xấu hổ, trong mắt cô ta hiện lên vẻ thất vọng.
Bà Cận an ủi Tô Uyển Ương: “Uyển Ương à, cháu đừng để bụng, thằng nhóc này không biết điều như thế đấy.”
Tiểu Bảo ở bên cạnh bĩu môi, bé cảm thấy rất khó chịu.
Chán quá đi, biết thế sáng nay bảo ba đưa mình đi gặp cô Tiêu Tiêu cho rồi.
Tiểu Bảo thở dài, bé dời tầm mắt về phía đầu đường đối diện, vừa khéo nhìn thấy Giang Tiêu Tiêu đứng gần đó.
Giang Tiêu Tiêu cũng không ngờ sẽ bị Tiểu Bảo trông thấy, cô cả kinh, vội vàng trốn đi.
Còn Tiểu Bảo thì kích động gọi to: “Cô Tiêu Tiêu!”
Ba người còn lại nghe bé hô thì đều nhìn về phía Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo vừa đi về hướng đó vừa kéo tay Cận Tri Thận đi cùng, bé nói: “Ba ơi, con vừa mới nhìn thấy cô Tiêu Tiêu đấy.”
Đôi mắt sáng lấp lánh của của Tiểu Bảo chứa đầy sự ngạc nhiên và mừng rỡ.
Cận Tri Thận nhìn theo hướng bé gọi, đầu đường bên kia nườm nượp người đi lại, nhưng chẳng thấy bóng dáng Giang Tiêu Tiêu đâu.
“Tiểu Bảo à hay là con nhìn nhầm rồi?” Tô Uyển Ương mỉm cười. net
Cô ta không dằn nổi sự ghen tỵ trong lòng mình, cả buổi chiều trông Tiểu Bảo buồn thiu, không cho cô ta ôm cũng chẳng chịu nói với cô ta vài câu, thế mà bây giờ nhắc đến Giang Tiêu Tiêu lại kích động và vui vẻ đến thế.
Trong mắt Tô Uyển Ương hiện lên nét khó chịu, cô ta không hiểu nổi rốt cuộc Giang Tiêu Tiêu có gì tốt mà không chỉ Cận Tri Thận để ý đến cô, đến cả Tiểu Bảo cũng thích cô.
Bà Cận xoa đầu Tiểu Bảo và