Giang Tiêu Tiêu khựng lại rồi đứng dậy mở cửa.
Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì một bóng dáng nhỏ bé bỗng nhào lên ôm đùi cô.
Giang Tiêu Tiêu vội vàng vươn tay ra đỡ, bấy giờ cô mới nhận ra đó là Tiểu Bảo, còn Cận Tri Thận đứng sau lưng bé.
“Cô Tiêu Tiêu ơi!”
Tiểu Bảo trông rất vui vẻ, Giang Tiêu ngồi xuống bế bé lên.
Cô ngơ ngác nhìn hai ba con, chẳng phải anh ấy về nhà rồi sao? Giang Tiêu Tiêu không ngờ tối nay bọn họ vẫn sẽ đến.
“Cô Tiêu Tiêu ơi, Tiểu Bảo mang quà đến cho cô nè.”
“Thế hả?” Giang Tiêu Tiêu hơi ngạc nhiên, cô ôm Tiểu Bảo vào trong nhà, Cận Tri Thận cũng theo vào đồng thời thuận tay đóng cửa lại.
Giang Tiêu Tiêu đặt Tiểu Bảo lên ghế sô pha rồi cười hỏi: “Tiểu Bảo chuẩn bị quà gì cho cô Tiêu Tiêu thế?”
Tiểu Bảo dùng ánh mắt chờ mong nhìn Cận Tri Thận.
Cận Tri Thận có cầm một chiếc túi trong tay, anh lấy từ trong ra một bức tranh chân dung.
Người trong tranh chính là Giang Tiêu Tiêu.
Giang Tiêu Tiêu không nén nổi vẻ ngạc nhiên: “Ai vẽ mà đẹp quá.”
Người trong bức vẽ trông rất thật, thần thái giống hệt Giang Tiêu Tiêu, quả thật vẽ rất đẹp.
“Là Tiểu Bảo tự tay vẽ đấy.” Cận Tri Thận trả lời.
Tiểu Bảo vẽ đi vẽ lại rất lâu mới hoàn thành bức tranh này, đây cũng là lần đầu tiên bẽ vẽ tranh cho người khác, không thể không nói, Cận Tri Thận hơi ghen ty với Giang Tiêu Tiêu.
Giang Tiêu Tiêu biết là Tiêu Bảo vẽ bức tranh này thì càng ngạc nhiên hơn, cô nhìn Tiểu Bảo, khen ngợi: “Oa! Tiểu Bảo của chúng ta giỏi quá!”
Cô không hề nói dối chút nào, cô thật sự cảm thấy Tiểu Bảo rất giỏi.
Những đứa bé khác ở tầm tuổi này vẫn còn đang chơi đồ hàng ấy chứ!
Thế mà Tiểu Bảo đã biết điều khiển người máy, đến cả vẽ vời cũng giỏi như vậy.
Sao mà thông minh thế cơ chứ, chẳng lẽ di truyền từ Cận Tri Thận?
“Tại vì cô Tiêu Tiêu đẹp quá nên Tiểu Bảo mới vẽ đẹp đó ạ!” Tiểu Bảo cười nói.
Giang Tiêu Tiêu cũng bật cười theo.
Nhóc con này ăn nói ngọt xớt!
Cận Tri Thận yên lặng đứng cạnh nhìn, bỗng chốc anh cảm thấy hốt hoảng, không thể không nói có lúc thần thái của Tiểu Bảo giống hệt Giang Tiêu Tiêu, nhất là đôi mắt đào hoa biết cười kia.
Hai người trông cực kỳ giống một đôi mẹ con.
Đúng lúc này, Cận Tri Thận liếc thấy cốc mì đang bốc khói nghi ngút trên bàn, thế là lập tức cau mày.
“Bữa tối của em là cái này?”
“Hả? Giang Tiêu Tiêu sửng sốt, sau khi nhìn cốc mì trên bàn thì hiểu ngay, cô nói: “Tại tôi không đói lắm, với lại chỉ có một mình nên ăn cho xong thôi.”
“Sao em biết tối nay tôi và Tiểu Bảo sẽ không đến?” Cận Tri Thận hỏi.
Giang Tiêu Tiêu lúng túng.
Chiều nay cô chính mắt nhìn thấy anh đi về với mấy người Tô Uyển Ương, làm sao cô ngờ được rằng anh vẫn sẽ đưa Tiểu Bảo đến tìm mình.
Cận Tri Thận mỉm cười, anh lấy mì tôm đi, nói với chất giọng trầm thấp và từ tính: “Dù chỉ có một mình thì em cũng không thể ăn uống tùy tiện vậy được, anh gọi đồ ăn ngoài nhé!”
Giang Tiêu Tiêu gật đầu, trong nhà cũng không có gì ăn, cho nên đành phải gọi đồ ăn bên ngoài.
Tiểu Bảo lại hỏi tiếp: “Cô Tiêu Tiêu có thích món quà Tiểu Bảo tặng cô không ạ?”
“Cô thích lắm.” Giang Tiêu Tiêu trả lời ngay lập tức.
Tiểu Bảo đưa gì cô cũng thích, càng khỏi phải nói là một bức tranh đẹp như vậy, làm sao cô không thích được chứ.
Tiểu Bảo cười tươi hơn: “Cô Tiêu Tiêu thích thì tốt quá rồi, Tiểu Bảo còn tưởng cô đang giận Tiểu Bảo chứ!”
Giang Tiêu Tiêu khó hiểu: “Tại sao cô lại giận con cơ?”
Tiểu Bảo trợn to mắt nhìn cô: “Không có sao ạ? Vậy tại sao buổi chiều cô lại chạy đi?”
Tiểu Bảo vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện chiều này, bé tin tưởng tuyệt đối mình sẽ không nhận lầm người.
Tức khắc Giang Tiêu Tiêu cảm thấy lúng túng, thì ra Tiểu Bảo nghĩ rằng cô giận