Editor: Thùy Linh“Hàn Vân Tri, tôi gọi cô đó!”
Hàn Lệ xoay cặp sách về phía trước ngực, nhanh đuổi theo.
Thấy cái bóng đằng sau, Vân Tri chạy càng mau, nhưng chưa được hai bước đã bị Hàn Lệ kéo lại.
Cô bực bội nhích ra, quay đầu không muốn đối mặt với cậu.
Tức giận, phình mặt như con cá nóc.
“Này, thẻ phòng của cô bị rơi trong nhà, tài xế đưa cho tôi.” Hàn Lệ lấy thẻ phòng ra đưa ra.
Mặt Vân Tri vô biểu tình, tay nhỏ thô bạo giật lấy tấm thẻ nhét vào trong cặp sách.
Hàn Lệ gãi đầu, giọng nói gấp gáp: “Tôi giúp cô hẹn nha sĩ rồi, tan học chờ tôi ở trước cổng trường, tôi đưa cô đi khám răng.”
“Không cần.” Vân Tri dứt khoát từ chối, mạnh mẽ nói, “Không cần ý tốt của cậu đâu ạ.”
Hàn Lệ ngẩn ra.
Cô nhìn về phía khác, hai cánh môi im bặt, vẻ mặt cố chấp.
Hai người sống chung với nhau được một thời gian, Hàn Lệ cũng biết ít nhiều về cô.
Có lẽ là nhiều năm theo Phật nên tính cách Vân Tri đơn giản, lương thiện dịu hiền, tính tình tốt hơn mọi người bình thường, ngay cả cách nói chuyện cũng chậm rãi, mềm như bông.
Lâu như vậy đây là lần đầu tiên Hàn Lệ thấy cô lộ ra vẻ mặt này, còn phát cáu với cậu.
Hàn Lệ tính nóng nảy, nôn nóng, cọc cằn, không chịu đựng ai hay nhường nhịn ai, hôm nay đã hạ thân mình như vậy rồi, nào nghĩ cô nhỏ lại không chừa mặt mũi cho cậu, ngay lập tức cậu bốc hỏa, “Thái độ của cô là gì đây? Những lời nói ngày đó là Hàn Chúc Chúc nói, tôi chỉ nói cho có lệ hai câu, lòng dạ cô hẹp hòi đến tận bây giờ sao?”
Cậu căn bản không để tâm chuyện buổi tối đó, ngay cả một câu nói cậu cũng quên mất rồi, nhưng Vân Tri vẫn như vậy, làm cậu khó chịu, càng thấy bực bội.
Hai tay Vân Tri nắm chặt thành nắm đấm.
Cô nuốt chua xót xuống, nhìn Hàn Lệ, gằn từng câu từng chữ: “Tôi lòng dạ hẹp hòi như vậy đấy.”
“Cô…” Cậu á khẩu không nói được, sau một lúc hừ nhẹ, “Cô thích đi đâu thì đi, coi như ông đây đã phí lòng tốt!”
Vân Tri cũng không nhường nhịn, “Không cần lòng tốt của cậu, cậu yên tâm, không bao lâu tôi sẽ dọn ra khỏi nhà, không dám làm phiền mọi người nữa.”
Hàn Lệ trợn to mắt, biểu tình kinh ngạc, hoàn toàn không thể tin được cô lại có thể nói ra lời này.
Sau khi lấy lại tinh thần, cậu cắn chặt răng, “Được thôi Hàn Vân Tri, vừa mới lên thành phố mấy ngày đã cánh ngạnh, còn đòi dọn ra khỏi nhà, cô nghĩ cô có năng lực hả! Đúng ”
Vân Tri làm lơ lời châm chọc của cậu, xoay người đi tới trường học.
Thấy bóng dáng cô quật cường, Hàn Lệ càng giận sôi máu, đầu nóng lên, không suy nghĩ mà nói toẹt ra: “Cô có bản lĩnh thì dọn đi đi, cô cho rằng dọn đi là có thể giải quyết hết mọi chuyện hả? Đừng quên học phí và chỗ ở của cô hiện giờ là nhà tôi cung cấp cho, phí sinh hoạt của cô cũng là do tôi cung cấp, nếu cô muốn nổi loạn, muốn dọn ra thì đừng dùng tiền của nhà tôi nữa, để tôi xem tiểu hòa thượng hai bàn tay trắng như cô sẽ sống như thế nào!”
Cô dừng lại, bả vai run run,
khuôn mặt trở nên tái nhợt, hốc mắt lại ửng đỏ.
Ánh mặt trời sáng trên vai cô, bóng dáng yếu ớt.
Phát cáu xong, Hàn Lệ mới trầm mặc.
Bình tĩnh suy nghĩ một chút mới ý thức được, vừa rồi lời cậu nói, hình như… hơi quá đáng.
Nhìn bóng lưng của Vân Tri, Hàn Lệ lại khó xử.
“Này, tôi… Ý tôi không phải vậy.” Cậu nhỏ giọng, “Tôi…”
Hốc mắt Vân Tri ướt nhẹp, lung tung chùi đi khóe mắt, móc điện thoại từ túi ra.
Một phút sau, Hàn Lệ nhận được thông báo chuyển tiền.
— Thêm tiền vào tài khoản.
Là Vân Tri chuyển qua.
Hàn Lệ lập tức trố mắt, con số kia như một xô nước đá từ đỉnh đầu hất lên cậu, làm cậu tỉnh táo.
Bên tai là giọng nói bình tĩnh của cô, tựa như nước lặng không gợn sóng;
“Tuần này tôi không về nhà, sẽ giải thích với chị dâu sau.” Cô lại nói, “Cảm ơn cậu đã đưa thẻ phòng.”
Hàn Lệ đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm thông báo chuyển tiền, sau đó mới tỉnh lại thì Vân Tri đã biến mất.
Học sinh đều đã đến trường, con đường mòn vừa mới náo nhiệt, nháy mắt chỉ còn lại một mình Vân Tri.
Bóng cây lung lay, bước chân cô chậm rãi.
Vân Tri cúi đầu, xương ngón tay cầm chặt quai cặp.
“Vân Tri, người nhà của con tới tìm con rồi, con có thể lên thành phố lớn đi học, có vui không con?”
“Sư phụ hy vọng con có thể sống tốt.”
“Ngôi chùa này quá nhỏ. Vân Tri, sư phụ cũng quá già rồi.”
“Con nhất định phải rời khỏi đây..”
“…”
Vân Tri chua xót trong lòng, răng cắn chặt môi đến mức bật máu.
Lạch cạch.
Hoảng thần, một chai nước khoáng lăn đến bên chân cô.
Vân Tri dừng chân, xoa đôi mắt đỏ ngầu, ngẩng đầu lên.
“Cô bé, có thể giúp ông nhặt nó lên không?”
Là ông cụ nhặt đồng nát.
Vân Tri nhặt cái chai lên.
Ông cụ tiếp nhận cái chai, tiếp tục quay đầu sửa sang một xe chai nhựa và giấy báo.
Nhìn ông bận rộn, Vân Tri do dự, nhỏ giọng hỏi: “Ông ơi, nhặt đồng nát có thể kiếm tiền sao ạ?”
Ông cụ tưởng con nít tò mò nên cũng không giấu diếm, nói thật: “Cũng có thể kiếm được một ít phí sinh hoạt.”
Phí sinh hoạt…
Vân Tri chớp mắt, nói: “Vậy ông cho con nhặt ve chai với được không ạ?”
Ông cụ không nói chuyện, nhìn cô quái lạ rồi cưỡi xe đi.
Vân Tri cụp mắt, càng thấy mất mát.