Phương Duệ Minh cảm thấy nếu bản thân anh nói ra thì sẽ có lỗi với Nam Cung Minh Dạ.
Nhưng nếu anh không nói thì càng tội lỗi hơn, không chỉ với hai người họ mà còn với bản thân anh.
Phương Duệ Minh dẹp đống tài liệu trên tay sang một bên.
Anh không để vẻ mặt như không biết gì nữa, nghiêm túc và điềm đạm ngồi thẳng người dậy dựa lưng vào ghế hỏi Lưu Ly.
“Giờ em muốn anh nghiêm túc nói chuyện với em?”
“Nãy giờ em vẫn luôn rất nghiêm túc” Lưu Ly không hiểu.
Phương Duệ Minh đưa tay ra bảo Lưu Ly bình tĩnh “Được thôi, vậy anh nghiêm túc hỏi em.
Giờ em và tên bạn trai cũ đó hoàn toàn chấm dứt”
“Tất nhiên là…” Nhắc tới Dịch Dương, Lưu Ly có chút không tập trung, ánh mắt cô tự nhiên cụp xuống.
Phương Duệ Minh không để cô nói hết mà trực tiếp cắt ngang lời của cô.
“Chỉ cần trả lời anh đúng hoặc không?”
“Được” Lưu Ly nhìn Phương Duệ Minh trả lời chắc chắn.
“Trả lời anh câu ban nãy” Phương Duệ Minh đung đưa đôi chân dài đang vắt chéo.
Hai tay đan lại để trước gối.
“Đúng”
“Giờ em hoàn toàn không trong một mối quan hệ nào khác!”
Lưu Ly gật đầu “Đúng!”
“Tốt” Đột nhiên Phương Duệ Minh lên giọng một cách đầy phấn khích, chỉ thiếu là anh chưa bật dậy.
Lưu Ly không hiểu chuyện này thì liên quan gì đến chuyện tình cảm của anh trai cô.
Không phải anh lại trêu đùa mình đấy chứ.
Mặt Lưu Ly bắt đầu biến sắc.
Cô đứng lên cầm chiếc gối dựa ở phía sau dơ lên, Phương Duệ Minh hốt hoảng đưa tay lên để đỡ.
Ý anh không phải như vậy, vội đứng lên ấn người cô ngồi xuống lại.
Lưu Ly miễn cưỡng bỏ chiếc gối xuống.
Phương Duệ Minh bảo Lưu Ly đưa người lại gần mình, anh nói chuyện gì đó một cách bí mật.
Lưu Ly ban đầu còn nhẹ nhàng, dần dần cô rơi vào trầm lặng.
Sau khi Phương Duệ Minh ra về, Lưu Ly cứ suy nghĩ mãi.
Cô cần phải có thời gian bình tâm lại và suy nghĩ chuyện này thật kĩ lưỡng.
Lòng cô hiện tại đang rất rối bời, cô cũng chưa từng một lần nghĩ đến.
Tối hôm đó Nam Cung Minh Dạ trở về nhà nhưng đã là lúc khuya.
Lưu Ly bình thường thấy tiếng xe anh trở về sẽ chạy xuống dưới nhà để đón, nhưng hôm nay cô lại chần chừ mà cuộn mình lại nằm trên giường.
Nam Cung Minh Dạ bước tới sảnh, anh theo thói quen đưa mắt tìm kiếm bóng dáng của Lưu Ly.
Nhưng lại không nhìn thấy cô đợi anh như mọi khi.
Quản gia đang nhắc nhở người làm chuyện công việc ngày hôm sau như mọi khi, thấy cậu chủ về bà hỏi han.
“Hôm nay cậu chủ về muộn không biết cậu đã ăn gì chưa?”
“Cháu đã dùng bữa ở bên ngoài rồi! Lưu Ly đã đi ngủ rồi sao bác!”
“Cô chủ hôm nay dùng bữa xong đã lên phòng rồi! Mà hình như hôm nay cô ấy có tâm sự gì đó!” Bác quản gia lo lắng nhìn lên trên lầu.
“Vậy sao?” Nam Cung Minh Dạ