Thấy cô đi xuống, Nam Cung Minh Dạ chủ động đứng lên kéo ghế giúp cô.
Lưu Ly nhìn một cái rồi chọn đi đến bên mẹ mình kéo ghế ngồi xuống.
Nam Cung Minh Dạ có chút đứng hình, Châu Khinh Vân cũng nhìn con gái đầy nghi ngờ.
Nhưng điều cô chú ý hơn đó chính là đôi mắt thâm nặng của Lưu Ly, cô không khỏi lo lắng cho tình trạng sức khỏe của con gái “Lưu Ly, sao trông con không được khỏe”
“Con không có gì mẹ, tối qua bị mất ngủ thôi!”
“Có chuyện gì sao? Hay là con đến bệnh viện kiểm tra tổng quát đi.
Cũng lâu con chưa đi kiểm tra”
“Để con đưa em ấy đi…” Nam Cung Minh Dạ nhấp ngụm cà phê nói.
“Em tự đi được… Mẹ, con ăn xong rồi! Con lên phòng trước” Lưu Ly đứng lên khỏi bàn ăn đi lên lầu.
Châu Khinh Vân nhìn theo con gái khác thường lo lắng.
Cô hỏi con trai “Con bé bị làm sao vậy?”
“Con cũng không biết” Nam Cung Minh Dạ không biết em gái có chuyện gì, hôm qua quản gia nói cô có tâm sự.
Nếu anh đoán không nhầm thì sau khi nói chuyện với Phương Duệ Minh cô mới trở nên như vậy.
Tên chết bầm này đã nói chuyện gì với Lưu Ly khiến cô ấy mới trở nên như vậy.
Hôm nay anh nhất định phải phải hỏi Phương Duệ Minh cho rõ ràng mới được.
Vừa hay hôm Phương Duệ Minh tự đến công ty tìm anh.
Phương Duệ Minh tự nhiên đi vào văn phòng của Nam Cung Minh Dạ như bình thường.
Nam Cung Minh Dạ liếc nhìn cậu bạn một cái rồi tiếp tục công việc của mình.
Phương Duệ Minh nhàn nhã tựa lưng vào ghế, thấy cậu bạn không quan tâm mình, anh tiến đến trước bàn làm việc của anh chống tay lên bàn gõ gõ.
“Này, cậu không định quan tâm tôi chút sao?”
Nhịp điệu gõ bàn phím của Nam Cung Minh Dạ có chút chậm lại, nhưng anh vẫn không thèm quan tâm cho lắm.
Cho tới khi Phương Duệ Minh gõ xuống bàn mọt lần nữa, anh mới chầm chậm ngước mặt lên.
“Có chuyện gì!”
“Đương nhiên là tìm cậu có chuyện rồi!”
Nam Cung Minh Dạ để lộ thái độ ghét bỏ đối với gương mặt lộ rõ ý cười của Phương Duệ Minh “Có chuyện gì thì mau nói rồi lượn đi, tớ còn còn phải làm việc”.
“Ồ, ngữ khí này của cậu là đang đuổi khách.
Sao, hôm qua trở về nhà vui chứ!” Phương Duệ Minh với vẻ mặt tự đắc với thành quả của bản thân trở về chỗ ngồi.
Nam Cung Minh Dạ nặng nề ngồi xuống giường.
Phòng anh ngay sát vách với phòng của Lưu Ly.
Chỉ là cách một bức tường nhưng anh lại không thể làm gì hơn.
Lưu Ly thở dài khoác chiếc áo mỏng lại mở cửa ra đi ra ban công phòng ngủ.
Cô muốn bản thân mình dễ chịu một chút nhưng không ngờ Nam Cung Minh Dạ cũng đang đứng ở bên ngoài ban công phòng mình.
Hai người bất động tại chỗ đứng nhìn nhau, Lưu Ly vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để bản thân đối mặt với Nam Cung Minh Dạ lúc này.
Ánh mắt của Lưu Ly nhanh chóng cụp xuống né tránh ánh