Bệ Hạ Vạn An
Chương 32: Xuất cung
Edit + Beta: HarleyIsMe
- ----------------------????????????---------------------
Hạ Minh Chiêu từ tẩm cung rời đi, tuy thân thể vẫn không quá thoải mái nhưng tinh thần lại phơi phới.
Từ khi Giản Tấn xuất hiện, tinh thần y càng ngày lại càng tốt.
Tinh thần tốt, tâm trạng xử lý sự vụ của y cũng hăng hái hơn.
5 năm trước y bị người hãm hại, suýt bỏ mình, cũng không phải do tranh ngôi vị hoàng đế.
Sinh ra y đã bị nhận định là người mang điềm xấu, tiên hoàng cũng xem y như thanh đao mà tùy ý sử dụng, tất cả mọi người ai cũng hiểu y vốn đã vô duyên với ngôi vị.
Nhưng y chưởng quản hắc y vệ, vào 6 năm trước có tra được một ít sự tình kinh người.
Con sông lớn nhất Đại Tề bấy giờ là Chi Giang, nước sông uốn lượn vạn dặm, tựa như đầu rồng trấn giữ Đại Tề.
Mà đầu cự long này tính khí cũng không nhỏ, thường cáu kỉnh mà trút từng đợt từng đợt đại hồng thủy, cuốn trôi đi cả phòng ốc ven đường.
Mỗi năm triều đình đều mở kho cứu tế, vì khởi công xây dựng thủy lợi nên đã đổ tiền vào không ít, nhưng đều hoàn toàn vô dụng.
Lúc ấy hắc y vệ được cử đi tra quan viên tham gia, tra tra một tí, lại tra ra không ít chuột nhắc động tay động chân vào ngân lượng cứu tế.
Còn bá tánh, dân chúng lại lầm than, xác chết đói ven đường chất thành thây.
Khi đó y tuổi trẻ khí thịnh, cũng không có tâm địa lãnh khốc như hiện tại, liền góp nhặt không ít chứng cứ phạm tội, còn bắt vài quan viên, chuẩn bị đem người mang về kinh xử lý.
Thế mà bọn chuột nhắc này không những không sợ, mà còn uy hiếp ngược lại y.
Sự thật là, cả ngân lượng xây dựng thủy lợi và cứu tế kia cũng không phải mình họ nuốt trọn, mà đại bộ phận đều rót vào khố của mấy vị hoàng tử ở kinh thành, những hoàng tử này lấy được tiền, lại hiến lễ cho tiên đế, giúp ông ta tu sửa cung điện.
Càng có ý tứ hơn là những hoàng tử không đụng chạm tiền cứu tế lại không ngừng cổ động y điều tra.
Những vị này tuy không lấy tiền cứu tế, nhưng họ lại vớt tiền quân phí, chứng cứ phạm tội này lại là được hoàng tử lấy bạc cứu tế dâng cho y.
Tướng sĩ biên quan bị cướp đoạt quân phí khổ không thể tả, hằng ngày đều ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.
Thậm chí có vài binh lính chịu không nổi, trực tiếp chuyển nghề thành thổ phỉ.
Họ đã ốm đến mất chỉ còn lại da bọc xương.
Những đồng tiền đó đồng dạng cũng được hoàng tử lấy để "hiếu kính" tiên đế, bởi vì ai hống lão cao hứng, hắn sẽ chia đồ tốt cho người đó.
Lúc đó hoàng tử hoàng triều chia làm hai phái đấu nhau túi bụi, đều muốn hất bên đối phương rớt đài, mà lựa chọn tối ưu nhất chính là mượn tay Hạ Minh Chiêu.
Hạ Minh Chiêu biết chuyện này liên lụy rất lớn, nhưng vẫn không mặc kệ được, đành đem hết chứng cứ y có dâng cho tiên đế.
Y cho rằng dù ít dù nhiều tiên đế cũng sẽ trừng phạt họ một ít, nhưng không.
Tiên đế không có ý định quản, tựa như trước đó y tra ra tội của một số quan viên, lão cũng mắt nhắm mắt mở làm như không thấy.
Cứ như vậy giằng co hơn hai năm, kéo đến khi đại hồng thủy Chi Giang lại lần nữa càn quét về.
Khi ấy Hạ Minh Chiêu giận sôi trào, thẳng tay giết chết mấy quan viên, vừa dứt tay không bao lâu đã bị người bên mình đâm một nhát sau lưng.
Đó là người bên cạnh phụ hoàng.
Mấy năm nay y vẫn luôn điều tra các sự vụ liên quan đến tiền bạc, tra lên tra xuống, cuối cùng bạc này đều rơi vào túi phụ hoàng.
Phụ hoàng y cảm thấy y không nghe lời, rất là buồn bực.
Huynh trưởng thì bị y nắm cán, lo lắng u sầu, thế là chuẩn bị cho y một cái kết thúc vô hậu.
Y xác thật suýt nữa đã chầu ông bà.
Là Giản Tấn đã cứu y.
Một lần nữa trở lại kinh thành, lòng y đã nguội lạnh, hận không thể giết sạch người xung quanh.
Y liên hệ tướng sĩ biên quan, bức vua thoái vị.
Không ai lường trước được hành động này, cho nên y thành công.
Về sau, y huyết tẩy cả triều đình.
Đem toàn bộ người mưu hại và gây tội toàn bộ giết sạch, lòi ra không biết bao nhiêu là bạc.
Một nữa số bạc được y đưa ra cho tướng sĩ biên quan để dụng binh, cho nên triều võ đối với y chính là cúc cung tận tụy, dù cho y không quản triều chính mấy năm, họ vẫn sẽ đứng về phía y.
Lần này Hạ Minh Chiêu để hắc y vệ xử lý cũng đều là quan viên không an phận.
Từng đạo thánh chỉ cứ thế phát xuống.
Trong lúc nhất thời, cả kinh thành gần như náo loạn, người người như nằm trên đống lửa, không khỏi bất an.
Tôn Do Kỷ vừa thi đậu tiến sĩ cũng vừa hay hôm nay đang ở nhà Trạng nguyên Trương Cần Kính uống rượu.
Khi trước Giản Tấn ngay trước mi mắt họ bị Hạ Minh Chiêu bắt đi cũng đã làm cho bọn họ kinh hồn táng đảm, hiện giờ nhắc lại có không ít người bày tỏ đồng tình.
truyện kiếm hiệp hay
Không ngờ hiện tại Trích Tinh Lâu lại bị thiêu, hắc y vệ lùa người ở khắp ngõ ngách.
Trương Cần Kính đầy mặt tức giận, nhưng hắn đối với Tôn Do Kỷ cũng không quá thân, không tiện mở miệng, mà Tôn Do Kỷ....
Tôn Do Kỷ vừa nghe tiếng vó ngựa hí vang từ bên ngoài, sắc mắt đã trắng bệch, môi run bần bật:
"Trương....Trương huynh, nhà xí ở đâu vậy?"
Cậu ta thật sự bị dọa đến tè ra quần!
Tôn Do Kỷ nổi tiếng nhát gan, nhưng lại có một số lớn gan.
Trước ngự thư phòng, mấy chục đại thần đang tụ hội cùng nhau, muốn cùng Hạ Minh Chiêu nói lý.
Chu thống lĩnh triệu kiến Hạ Minh Chiêu, thông báo sự tình phát sinh bên ngoài.
Hạ Minh Chiêu đang phê duyệt tấu chương, nghe vậy ngẩng đầu: "Theo dõi bọn họ cẩn thận, thích quỳ cứ quỳ, muốn nháo cứ nháo, để bọn họ quậy tới bến đi!"
Bên ngoài gió nổi mây trôi, Giản Tấn bảo người gọi Giản Tầm đến.
"Cha!" Giản Tầm vọt thẳng vào ngực Giản Tấn.
"A Tầm." Giản Tấn ôm hài tử lên.
Giản Tầm không nói chuyện, dùng tinh thần lực quấn lên Giản Tấn.
Tinh thần lực của Giản Tấn chỉ còn một ít, nhưng viên hạt giống đang cắm rễ kia lại hoạt bát hơn người, tung tăng nhảy nhót.
Đứa nhỏ này tuy chưa có suy nghĩ, nhưng trực giác bản năng lại rất nhạy, Tinh thần lực Giản Tầm vừa nhích