"A Tấn, đây là làm sao vậy?" Giản đại tỷ khó hiểu mà nhìn tình hình bên ngoài, tò mò hỏi Giản Tấn.
"Bệ hạ thiêu Trích Tinh Lâu, bọn họ bất mãn."
Những người này hôm qua tiến cung, một bộ phận nguyên nhân xác thật là vì cứu hắn, nhưng phần nhiều, vẫn là bởi vì quốc sư phân phó.
Tuy rằng quốc sư hôm qua không đem sự tình nói rõ liền qua đời, nhưng Giản Tấn rất rõ ràng, lúc ấy quốc sư là muốn mượn những đại thần này để gia tăng áp lực lên Hạ Minh Chiêu, giúp hắn thoát khỏi móng vuốt của y.
Bằng không hôm qua những đại thần kia cũng sẽ không tụ lại ở cửa Trích Tinh Lâu, hôm nay vẫn tiếp tục quỳ gối ở cửa cung.
Nói đến cùng quốc sư cũng đã ở trong triều hô mưa gọi gió vài thập niên, trên tay có không ít nhân mạch, vì vậy mới có nhiều người đến vì quốc sư bất bình.
"Thật là, có cái gì mà bất mãn? Quốc sư kia bản lĩnh khẳng định so ra còn kém hơn A Tấn ngươi."
Giản đại tỷ vẫn luôn ở trong cung, Hạ Minh Chiêu cũng cấm người hầu hạ nói quá nhiều chuyện linh tinh với nàng.
Hôm qua Trích Tinh Lâu bị đốt, nàng ở trong cung cũng thấy được, nhưng việc Giản Tấn bị quốc sư mang đi nàng không hay biết.
Hơn nữa, nàng vốn là người phương nam, tuy rằng biết quốc sư, nhưng quốc sư cách nàng quá xa xôi.
Khi tuổi trẻ nàng ở quê nhà gặp thủy tai, toàn gia chạy nạn phải trơ mắt nhìn người thân mình đói bệnh mà chết, vì vậy đối với quan phủ không có hảo cảm gì, càng đừng nói là quốc sư.
Hiện tại dù bệ hạ có đốt Trích Tinh Lâu, chắc hẳn cũng là vì quốc sư không có bản lĩnh, có gì mà bất bình?
Nghĩ như vậy, Giản đại tỷ lại thấp giọng nói: "Quốc sư hiện tại có phải đang nổi trận lôi đình hay không? Bệ hạ có phải muốn dìu dắt ngươi lên làm quốc sư không?"
Giản Tấn nói: "Quốc sư đã chết."
Giản đại tỷ bị hoảng sợ: "Bệ hạ đem quốc sư sống sờ sờ thiêu chết?"
"Không có, trước khi bệ hạ đốt Trích Tinh Lâu, quốc sư đã qua đời."
Giản đại tỷ nghe được lời này, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi: "May mắn......!Nếu thật đem người sống sờ sờ thiêu chết, xác thật có chút quá đáng......"
Giản Tấn nghe được lời Giản đại tỷ nói, liền rơi vào trầm tư.
Hôm qua ở Trích Tinh Lâu, hắn tự nâng mình lên làm quốc sư tân nhiệm, thân phận này hắn vốn đã định đánh tiếng với Hạ Minh Chiêu.
Nhưng không ngờ Hạ Minh Chiêu quyết đoán trực tiếp đốt luôn Trích Tinh Lâu, vả lại giải thích không rõ sợ là lại kích thích đến cảm xúc của y, vì vậy mới không có nói.
Giản Tấn định cứ để thân phận này bốc hơi theo ngọn lửa kia, nhưng hiện tại......!tình huống Hạ Minh Chiêu so với hắn nghĩ còn trầm trọng hơn?
Giản Tấn nghĩ nghĩ, liền nhìn đến một đám hắc y vệ đột nhiên từ trong hoàng cung vọt ra, một tay tóm gọn những đại thần đang ở cửa cung, che miệng họ lại, trực tiếp tha đi.
Chứng kiến một màn này, những bá tánh tụ lại thành một đám vắt giò lên cổ chạy tán loạn.
Giản Tấn: "......" Lão bà hắn quả nhiên cao tay......
Đại thần bị tha đi: "......" Bọn họ quỳ cả đêm, thấy Giản Tấn được Hạ Minh Chiêu phóng thích ra ngoài cung liền cao hứng, tưởng đâu thắng lợi đến nơi, dè đâu chưa kịp hô hào đã bị tóm gọn.
Này thật là......
Giản Tấn nhìn khung cảnh gà bay chó sủa, buông rèm xe ngựa, tùy ý để thuộc hạ Hạ Minh Chiêu đưa về nhà.
Không, không phải về nhà......!Hạ Minh Chiêu thế mà đem hắn đưa đến vương phủ đã từng thuộc về nhị hoàng tử.
Phủ đệ này khi trước bị Giang Châu tri phủ Triệu Tề Thâm chiếm dụng, nhưng hôm qua Hạ Minh Chiêu đã đem một nhà Triệu Tề Thâm đuổi khỏi cửa, hiện tại tòa nhà này liền chuyển hộ khẩu thành nhà Giản Tấn.
"Giản đại nhân, bệ hạ nguyên bản là muốn cấp cho người một tòa nhà, nhưng hầu như những tòa nhà trống đều đã lâu không dọn dẹp qua, không thể ở nổi, người trước tiên cứ ở tạm nơi này một thời gian." Thái giám đưa Giản Tấn xuất cung nói.
Hạ Minh Chiêu tịch thu tài sản của rất nhiều quan lại, trên tay có không ít tòa nhà.
Nhưng y lại dùng hơn một nửa số tiền đó làm quân phí, một nửa còn lại lấy đi cứu tế, khởi công xây dựng thuỷ lợi, không sử dụng một cắc nào để tu bổ lại nhà, những nhà đó liền cứ như vậy bị niêm phong, không người đặt chân tới.
Hạ Minh Chiêu sai người thay đổi chút bài trí, liền trực tiếp đem cấp cho Giản Tấn ở.
"Tòa nhà này mà còn gọi là tạm chấp nhận?" Giản Tấn có chút vô ngữ.
Hắn rất thích tòa nhà này, khá lớn, còn rất rộng!
Thậm chí so với hoàng cung còn muốn đẹp hơn —— Hoàng cung bị Hạ Minh Chiêu làm cho có chút âm trầm...
"Chỉ là người từng ở nơi này không được sạch sẽ lắm" Vị thái giám kia bèn đem sự tình của Giang Châu tri phủ mà bệ hạ phân phó nói ra nhất thanh nhị sở.
Giản Tấn không khỏi sửng sốt.
Hắn khi trước còn cảm thấy kỳ quái, vì đâu mà Hạ Minh Chiêu mãi không tới tìm hắn, nguyên lai còn có một chuyện như vậy......
Trầm mặc một lát, Giản Tấn bèn hỏi thăm về Giang Châu tri phủ: "Triệu đại nhân kia hiện tại như thế nào?"
"Triệu đại nhân đang bị nhốt ở thiên lao, còn thân thích của lão thì......!Bệ hạ vẫn chưa kịp định đoạt thân thích của lão ta."
Triệu Tề Thâm phạm lần này chính là tội khi quân!
Hơn nữa khi trước lúc còn ở Giang Châu làm quan, trên tay lão cũng đã không sạch sẽ.
Nhưng so với những đại thần trước kia, lão vẫn chưa tính là quá phận, lúc sau vào kinh lão vẫn luôn an phận thủ thường, cho nên Hạ Minh Chiêu cũng không tính toán truy cứu, có điều hiện tại......
Hạ Minh Chiêu cũng không phải người dễ tính.
Giản Tấn cũng đồng dạng, cuối cùng chỉ cười cười: "Vậy thì tốt rồi."
Thấy Giản Tấn cười đến vân đạm phong khinh, thái giám kia lại càng đối với Giản Tấn thêm phần cung kính.
Gã là tâm phúc của Hạ Minh Chiêu, đều có thể nghe ngóng được ít sự tình về Giản Tấn và Hạ Minh Chiêu.
Một đường từ trong cung đến đây, gã vẫn luôn quan sát Giản Tấn, nhìn thấy ngoài cửa cung một đám đại thần quỳ, mặt Giản Tấn vẫn không chút nào biến sắc, hiện giờ biết được sự tình của Triệu Tề Thâm cũng đầy mặt bình tĩnh......!Người này không đơn giản.
Gã khen tặng Giản Tấn vài câu, lại nói: "Giản đại nhân, tiếp chỉ!"
Hạ Minh Chiêu không chỉ cấp cho Giản Tấn mỗi cái nhà, trừ tòa nhà nay ra, y còn hạ một đạo thánh ý, phong Giản Tấn làm chính tam phẩm Hộ Bộ thị lang.
Tốc độ thăng quan này của Giản Tấn có thể nói là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả*, trừ bỏ Hạ Minh Chiêu, người bình thường không ai có thể hành động như vậy.
(tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả*: ý chỉ thời trước không có ai, thời sau cũng sẽ không ai như vậy)
Giản Tấn lãnh chỉ, ở lại vương phủ trước đây của Triệu Tề Thâm.
Dĩ vãng mục đích thi đình của hắn chỉ có một, chính là mê hoặc hoàng đế, sau đó một bước lên mây thăng thành đại quan để tìm bạn nhỏ nhà mình, không ngờ nhanh như vậy những việc này đều đã hoàn thành!
Tin tức nhanh chóng được lan truyền, lấy tốc độ ánh sáng mà dân chúng trong nhà ngoài ngỏ đều hay biết.
Những đại thần vì muốn chia ương rẽ thúy Hạ Minh Chiêu và Giản Tấn, bị tóm lại vốn đều đang mang trong mình cảm giác thàng tựu, kết quả......
Hạ Minh Chiêu thế nhưng lại còn thưởng cho Giản Tấn một cái vương phủ!
Này còn chưa tính, một người vừa thi đậu Thám Hoa không bao lâu, Hạ Minh Chiêu thế nhưng còn đem hắn phong làm Hộ Bộ thị lang.
Đây là chính tam phẩm đó a!
Còn không phải chính tam phẩm hư chức, mà là thực chức!
Bọn họ thắng lợi ở chỗ nào? Hạ Minh Chiêu căn bản là không hề nhượng bộ, ngược lại càng tùy ý làm bậy!
Vô số đại thần bị chọc tức đến thổi râu trừng mắt.
Giản Tấn bên này đã xem qua một lượt căn nhà.
Nơi này là phủ đệ tốt nhất trong toàn bộ phủ đệ, nhưng hiện tại rất nhiều đồ đã đều đã được thay đổi.
Giường lớn khi trước Hạ Minh Chiêu cất công phân phó gia công riêng cho Giản Tấn đã được đặt sẵn trong phòng, đệm chăn bên trên đều được lấy từ tẩm cung Hạ Minh Chiêu ra.
Giản Tấn nhìn nhìn một vòng, đã có người tới mời hắn đi ăn cơm.
Tòa nhà này hiện giờ hạ nhân rất ít, nhưng chất lượng lại phi thường cao, ngay cả đồ ăn bày biện lên......!đều là được toàn tay ngự trù làm!
Người có tinh thần lực yếu ớt hay hỗn loạn như Hạ Minh Chiêu sẽ thường hay bị mất cảm quan, ăn gì đều như nhai cỏ, không có hương vị, nhưng Giản Tấn và Giản Tầm có tinh thần lực lại vô cùng cao, cảm quan ngược lại lại vô cùng mẫn cảm.
Ăn phải đồ ăn không ngon đối với bọn họ chính là tra tấn.
Bất quá cũng không phải là không thể nuốt trôi, bọn họ chỉ cần dùng tinh thần lực che đậy vị giác, miễn cưỡng vẫn có thể lắp đầy bụng.
"A Tấn, ngươi lúc trước đã từng cứu bệ hạ?" Giản đại tỷ hỏi.
Đoạn đối thoại của Giản Tấn và vị thái giám kia, Giản đại tỷ có vô tình nghe qua.
"Đúng vậy."
"Trách không được bệ hạ đối với ngươi tốt như vậy!" Giản đại tỷ vui mừng lộ rõ trên nét mặt: "A Tấn ngươi hiện tại đã là quan tam phẩm, có phải không lâu nữa là có thể thành Tể tướng hay không?"
"Nói không chừng." Giản Tấn cười rộ lên.
"A Tấn ngươi tâm tính hiền lành, người tốt luôn có trái ngọt, nhất định có thể lên làm Tể tướng!" Giản đại tỷ đối với Giản Tấn tràn ngập tin tưởng, khen không ngớt.
Khen khen, Giản đại tỷ lại nghĩ tới gì đó: "A Tấn, ngươi hiện tại đã lên làm đại quan, tòa nhà này lại lớn như vậy, có còn muốn mang A Tầm nương về sống chung hay không? Còn có người nam nhân khi trước ngươi truy tìm......"
Giản Tấn vẫn luôn tìm người ráo riết, Giản đại tỷ có biết đến, cũng đã xem qua bức họa kia.
Bất quá nàng cũng không quá minh bạch, Giản Tấn tìm rõ ràng là một nam nhân, vì cái gì lại nói là nương của Giản Tầm?
Không lẽ mẫu thân Giản Tầm thích nữ phẫn nam trang? Hay là Giản Tấn kỳ thật đang tìm đến tận hai người?
"Nam nhân ta tìm chính là bệ hạ," Giản Tấn cười cười, "Đại tỷ, chuyện này ngươi không cần nói với bên ngoài."
Giản đại tỷ ù ù cạc cạc, tổng cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Sau khi Giản Tấn xuất cung, vẫn ghi nhớ lời Hạ Minh Chiêu, không để ai phát hiện ý chung nhân của hắn vốn là bệ hạ.
Hạ Minh Chiêu xưa giờ đại khai sát giới không ít, những quan viên ăn gan hùm mật gấu tiến cung đi tìm Hạ Minh Chiêu đều đã bị hắc y vệ bắt......!còn sót lại đều là quan viên trong lòng sinh khí, nhưng vì bảo toàn tính mạng, vẫn luôn an an phận phận mà ở nhà.
Giản Tấn trong lúc nhất thời cũng không có gì làm, ở trụ trong nhà ăn không ngồi rồi, may mắn không bao lâu, trời liền chuyển đen.
Mặt trời ngã hẳn về Tây, liền thấy bóng dáng Hạ Minh Chiêu lấp ló phía cửa.
Bày đầy thức ăn lên bàn nhỏ xong, nhìn thấy Hạ Minh Chiêu đang từ của sổ bổ nhào đến......!Giản Tấn bất giác liền hướng Hạ Minh Chiêu lộ ra một mặt tươi cười: "Ngươi đã đến rồi."
Hạ Minh Chiêu trong lòng vui như mở cờ, tràn đầy vui sướng.
Một màn này khi trước đã trải qua rất nhiều lần, nhưng khi đó y và Giản Tấn trong lòng cách trở, khó có thể cảm giác được niềm vui sướng thuần túy, lần này lại bất đồng.
Hạ Minh Chiêu nhảy cửa sổ mà vào.
Giản Tấn nói: "Ăn một chút gì không?"
Hạ Minh Chiêu trực tiếp bắt lấy tay Giản Tấn: "Không cần!"
Trước khi đến y đã ăn qua, hiện tại chỉ muốn cùng Giản Tấn lăn giường.
Giản Tấn: "......"
May mắn vì nuôi dưỡng hạt giống tinh thần, tinh thần lực của hắn đã hao tổn không ít, không có biện pháp cảm nhận tình huống chung quanh, bằng không......!Thật sự sẽ dạy hư tiểu hài tử!
Giản Tấn cảm thấy Hạ Minh Chiêu người này, có phần trọng dục.
Thân thể y rõ ràng không tốt, cần phải hảo hảo tu dưỡng, nhưng cư nhiên vẫn luôn không biết tiết chế......!Giản Tấn cùng y lăn giường một lần, sau đó liền mạnh mẽ ấn người y không cho nhúc nhích.
"Ta mệt mỏi, buồn ngủ." Giản Tấn nói.
Hạ Minh Chiêu bất động.
Khi trước y cho rằng Giản Tấn không đơn giản, nguyên nhân sâu xa là do y phát hiện sức lực của Giản Tấn rất lớn.
Bất quá hiện tại xem ra......!Giản Tấn cũng không cường tráng đến như vậy.
Tuy hắn đầy người cơ bắp, nhưng thể lực hình như cũng không tốt lắm? Còn thường xuyên mệt mỏi......
Đương nhiên, y đối với hắn phần nhiều vẫn rất thông cảm.
Giản Tấn từ trên tinh thần lực của Hạ Minh Chiêu mơ hồ cảm nhận được nồng đậm thương tiếc, nhất thời không hiểu nguyên do từ đâu.
Hẳn là cảm xúc này xuất phát từ hắn, nhưng Giản Tấn cũng không truy cầu nguyên nhân.
Hoài thai hài tử cũng không phải việc đơn giản, cần phải để cơ thể nghỉ ngơi cẩn thận để khôi phục tinh thần lực, vì vậy hắn rất nhanh liền nặng nề rơi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Hạ Minh Chiêu vừa động, Giản Tấn liền tỉnh.
Hắn trợn mắt nhìn nhìn, phát hiện bên ngoài trời vẫn tối đen như mực: "Sao hôm nay lại dậy sớm vậy?"
Hạ Minh Chiêu đã đứng dậy mặc quần