Không khí trên triều lúc này tổng thể có chút quái dị.
Những đại thần dám có ý kiến với Hạ Minh Chiêu đã bị bắt lại, dư lại những người này cũng chỉ dám ở trước mặt Giản Tấn bóng gió đôi câu, nhưng vừa nhìn thấy Hạ Minh Chiêu, một câu cũng không dám hó hé, cả đám chỉ vâng vâng dạ dạ.
Giản Tấn bất giác vẫn luôn hướng mắt về phía Hạ Minh Chiêu.
Khi trước sinh hoạt của Giản Tấn và Hạ Minh Chiêu vừa xuyên tới đều là chuyện lông gà vỏ tỏi, nhưng nay lại bất đồng.
Hôm nay Hạ Minh Chiêu mặc một thân trang phục đế vương, càng làm y tăng thêm vẻ uy nghiêm, đặc biệt anh tuấn.
Không khỏi thầm khen ánh mắt mình thật sự quá tốt, tìm được người bạn lữ lợi hại như vậy.
Giản Tấn cười tủm tỉm nhìn Hạ Minh Chiêu, Hạ Minh Chiêu nhìn qua còn ngoác mồm cười thêm phần rạng rỡ.
Người chung quanh: "......" Giản Tấn thế mà cư nhiên ở thời điểm thượng triều câu dẫn bệ hạ!
Một số người không khỏi khinh thường, nhưng một số không khỏi dấy lên tâm tư kín đáo —— bọn họ có nên học theo Giản Tấn tìm may mắn trong mạo hiểm hay không?
Diện mạo bình thường như Giản Tấn mà còn có thể được bệ hạ coi trọng, bọn họ nói không chừng cũng có thể thử thử một chút?
Trong lúc vô ý, Giản Tấn cảm giác được ý nghĩa này kia của một số người: "......"
Nếu không phải còn đang dựng dục hạt giống tinh thần, hắn nhất định phải dùng tinh thần lực trấn chết hết đám người này!
Giản Tấn quắc mắt dừng lại ở những kẻ dám mơ ước Hạ Minh Chiêu, trừng đến tóe lửa.
Hạ Minh Chiêu vẫn luôn chú ý Giản Tấn, đầu lại ẩn ẩn đau.
Y có chút hối hận đã để Giản Tấn xuất cung, Giản Tấn hiện tại thế nhưng dám dùng ánh mắt "trìu mến" nhìn người khác......
Hạ Minh Chiêu lạnh mặt, lười nghe đám triều thần khuyên nhủ, nói thẳng: "Trương Trung, tuyên chỉ!"
Trương tổng quản lập tức bắt đầu tuyên chỉ.
Ý chỉ này là để xử trí những đại thần bị bắt hôm qua.
Trong đó mười mấy đại thần bị xét nhà lưu đày, hơn hai mươi đại thần tội nhẹ hơn một chút, hoặc là biếm quan, hoặc là bị đánh phạt, còn lại những người chỉ quỳ phụ họa thì phạt bổng lộc, đóng cửa ăn năn, hai ngày sau mới thả người.
Hạ Minh Chiêu tính toán để bọn họ ngây ngốc trong nhà lao hai ngày, để bọn họ thanh tĩnh mà suy ngẫm lại.
Những người bị xét nhà đều là những tay trái pháp luật, cũng không chỉ liên quan đến việc thượng tấu chia rẽ y và Giản Tấn.
Giản Tấn yên lòng, lại hướng Hạ Minh Chiêu cười cười.
Hạ Minh Chiêu đầu lại bớt đau thêm một tầng.
Giản Tấn thật là......!Thượng triều còn không quên câu dẫn y!
"Bãi triều!" Trương Trung đọc xong thánh chỉ, liền nói thẳng.
Hạ Minh Chiêu xoay người liền đi, đi vài bước, lại phân phó người bên cạnh, đem Giản Tấn mang qua.
Bãi triều lúc sau, Giản Tấn vẫn chưa vội về nhà.
Hắn muốn cùng bạn nhỏ nhà mình củng cố tình cảm......
"Giản đại nhân." Một vị võ tướng đột nhiên gọi Giản Tấn: "Giản đại nhân, ta không biết ngươi vì sao lại nói như vậy, nhưng bệ hạ quả thật không tàn bạo giống lời đồn bên ngoài, y tâm địa rất tốt."
"Ta biết." Giản Tấn nói.
"Mấy năm nay, y gặp một ít sự tình, tính tình mới đại biến......"
"Ta biết." Hạ Minh Chiêu chỉ là trầm cảm sau sinh, cần cẩn thận săn sóc......
Đang nói thì có một vị thái giám bước đến: "Giản đại nhân, bệ hạ tìm ngươi."
Võ tướng kia còn muốn cùng Giản Tấn hàn huyên thêm đôi lời, khen thêm vài câu về Hạ Minh Chiêu, liền thấy Giản Tấn đã cao chạy xa bay, nhìn bộ dáng hắn hình như còn có chút gấp gáp chờ không nổi?
Gã còn cảm thấy Giản Tấn khen Hạ Minh Chiêu vốn cũng không xuất phát từ thiệt tâm, nhưng hiện tại xem ra cũng không phải thế.
Tuy gã cũng cảm kích bệ hạ, nhưng vẫn đối với bệ hạ khó bề thân cận, trên người bệ hạ luôn phát ra một cỗ uy áp, là loại mà chỉ có ở trên chiến trường giết người vô số mới có thể sinh ra, khiến nội tâm gã không khỏi dâng lên sợ hãi.
Giản Tấn thế nhưng dám thích bệ hạ......!Thật sự là không giống người thường!
Kẻ không giống người thường kia, đã gặp được Hạ Minh Chiêu.
"Minh chiêu." Giản Tấn cười nói.
Hạ Minh Chiêu thấy Giản Tấn cười đến xán lạn, tâm tình tốt lên trông thấy, nhưng sắc mặt vẫn khô khốc: "Ngươi hôm nay vì sao không dựa theo kịch bản chúng ta lên sẵn mà làm?"
"Nhìn đến người khác nói ngươi cưỡng bách ta, ta thật sự không tự chủ được mà sinh khí......!Ngươi đừng nóng giận."
Hạ Minh Chiêu hít sâu một hơi: "Ta không sinh khí."
Y kỳ thật ẩn ẩn còn có phần cao hứng.
Có điều hiện tại xác thật có chút phiền toái, tình huống trước mắt, Giản Tấn khẳng định không thể tiếp tục đi tiếp cận Tần Vương.
Vậy bọn họ nên làm thế nào mới tốt đây?
"Ngày mai ta liền hạ chỉ, phong Giản Tầm làm Thái Tử."
Trước khi chết, y chắc chắn sẽ an bài tốt cho Giản Tấn và tâm phúc.
Khi trước y cho rằng Tần Vương là ứng cử viên tốt nhất cho ngôi vị hoàng đế, nhưng xem ra, sợ là không được.
Lựa chọn tốt nhất hiện giờ chính là tuyển người khác, ở hai năm còn lại này, khiến Tần Vương an phận thủ thường.
Còn về việc chọn ai làm người thừa kế......!Vẫn là nên chọn người ít tuổi một chút, để cậu ta và Giản Tấn sáng chiều ở chung, làm lão sư của cậu ta, sau đó bồi dưỡng từ từ thành tình phụ tử, như vậy Giản Tấn về sau mới có thể chân chính đảm bảo.
Nếu là chọn hoàng tử nhỏ từ trong hoàng thất đi ra, người nọ sợ rằng khi còn bé e dè y vẫn sẽ nghe theo Giản Tấn, nhưng chờ khi tuổi tác đứa nhỏ này lớn một chút, lại có người xúi giục đằng sau, Giản Tấn có thể sẽ bị thanh toán.
Nhưng nếu chọn hài tử của Giản Tấn lên làm Thái Tử, mọi chuyện đều sẽ được giải quyết.
Hài tử kia không phải người trong hoàng thất, lại được một tay Giản Tấn nuôi lớn, tất nhiên sẽ báo đáp ân tình của Giản Tấn.
Còn việc đứa nhỏ đó có phải mang họ Hạ hay không......Y cũng không để ý.
"Phong Giản Tầm làm Thái Tử?" Giản Tấn có chút kinh ngạc, hắn phát hiện, Hạ Minh Chiêu vốn không thật tâm muốn thân cận với Giản Tầm, đã như vậy, vì đâu còn muốn phong Giản Tầm làm Thái Tử?
"Ngươi không phải nói, đứa nhỏ này là con của chúng ta sao?" Hạ Minh Chiêu nói: "Ngươi nhận nuôi đứa bé, đem cậu ta xem như máu mủ, ta cũng vậy."
Hạ Minh Chiêu lời ít ý nhiều, tuy y đối với Giản Tầm có chút hảo cảm, nhưng cũng sẽ không đem đứa nhỏ này xem như thân sinh.
Bất quá so sánh với những người khác, đứa