Trong khi Dung Niên một mình trong phòng, đối diện với điện thoại làm chút chuyện xấu, thì Dung Trì đang ở dưới lầu, bị ông nội và mẹ vây quanh hỏi tới hỏi lui.
"Cháu ngoan, nó lại khóc khi đi lên lầu à?" Ông nội chống gậy, lo lắng sốt ruột." Không được, ông vẫn cần đi lên trên đó xem xem".
"Ông nội, ông đừng lo lắng". Dung Trì nhanh tay nhanh mắt ngăn ông nội lại. "Niên Niên nó nói muốn một mình ngâm bồn, ông vẫn là đừng đi lên đó bây giờ ạ".
Ông nội nghe đến đây, nặng nề mà thở dài:
"Thôi được rồi, Dung Trì, cháu mang đầy đủ tài liệu của những đối tượng xem mắt cháu chọn được ngày hôm nay cầm qua đây, cả nhà chúng ta cùng nhau xem." Dung Trì gật đầu.
Mọi người vây quanh một chỗ, chọn đối tượng xem mắt cho Dung Niên, chọn mãi đến hơn nửa đêm.
Ngày hôm sau,
Thời điểm Dung Niên tỉnh dậy, vẫn còn mắt nhắm mắt mở, liền vô thức ôm lấy chiếc gối ôm nhỏ hình cá, dụi dụi khuôn mặt, sau đó mới từ từ tỉnh táo.
Cậu chậm rãi ngồi dậy, cũng không vội vàng đứng lên, mà ngược lại cầm lấy điện thoại ở trên đầu giường, làm theo kế hoạch cậu đã nghĩ ra đêm qua, trước tiên gọi điện cho người bạn thân chơi từ nhỏ đến lớn Cư Tử Dật.
"Cư Cư, cậu chút nữa có thể đến nhà tớ rồi đưa tớ ra ngoài không?, cứ nói rằng tớ đến nhà cậu chơi." Dung Niên vừa tỉnh dậy, giọng nói nhỏ nhẹ, mềm mại, nghe liền thấy rất ngoan.
Cư Tử Dật vẫn còn mơ màng ngủ, nghe được yêu cầu của cậu cũng không có hỏi nhiều liền đáp ứng.
Kết thúc cuộc gọi, Dung Niên nhẹ nhàng thở ra, nếu hôm nay cậu muốn ra ngoài, ông nội và mọi người khẳng định không đồng ý.
Cơ mà có Cư Tử Dật thường xuyên tới nhà bọn họ chơi, đưa cậu về trong phòng của cậu ấy, trong phòng cũng không có người ngoài, ông nội và mọi người cũng có thể yên tâm.
Chỉ cần có thể ra ngoài....
Dung Niên siết chặt đôi bàn tay nhỏ, đem mục tiêu ngày hôm nay ở trong lòng kiên định thêm vài lần.
Di động dùng xong vứt trên đầu giường, Dung Niên cúi đầu, nhìn thấy đuôi cá vẫn chưa thu hồi, lông mày chợt cau lại.
Cậu nỗ lực nửa ngày, mới có thể miễn cưỡng đem chiếc đuôi không nghe lời biến mất, lần nữa biến ra hai chân trắng nõn, thẳng tắp.
Dung Niên đi chân trần từ trên giường bò xuống, làm xong vệ sinh cá nhân liền đi thẳng đến tủ quần áo, nghiêm túc chọn lựa quần áo.
Lát nữa, lộ trình của cậu đương nhiên không phải cùng Cư Cư đi chơi, mà là cậu muốn đi tìm Lục Cận Ngôn!
Lần gặp mặt này rất quan trọng, Dung Niên đã quyết định xong chủ ý, nhất định phải mặc bộ quần áo đẹp nhất. Để khi Lục Cận Ngôn nhìn thấy cậu, thì không có biện pháp nào từ chối.
Chuẩn bị xong xuôi, Dung Niên xuống lầu cùng ông nội và mẹ ăn sáng.
Về phía anh trai ấy hả? Anh ấy rất bận, thời gian này chắc là sớm đi tới công ty rồi.
"Chàng trai tốt"
Cư Tử Dật vẫn chưa đến, Dung Niên ôm gối ôm hình cá nhỏ ngồi trên ghế sô pha chờ, mà ông nội ngồi bên cạnh, quan tâm gọi cậu một tiếng.
Dung Niên nghe thấy tiếng gọi, quay đầu nhìn về phía ông nội: "Ông nội, sao vậy ạ?"
Ông nội mỉm cười, đưa cho cậu 1 tấm vé. "Cháu xem, đây là cái gì?"
Khuôn mặt nhỏ của Dung Niên tràn đầy nghi hoặc, đưa tay cầm lấy tấm vé.
Đợi xem rõ chữ trên vé, cậu ngây người vài giây. Sau đó, đột nhiên từ sô pha bật dậy, giọng nói nhỏ đầy sự ngạc nhiên, vui mừng.
"Là buổi tọa đàm vật lý của giáo sư Walker!"
Thân là sinh viên khoa hóa học của Đại Học A nổi tiếng toàn quốc, Dung Niên ngoại trừ chuyên ngành hóa học ra, thì cậu yêu thích nhất là vật lý.
Vì lý do này, cậu đã rất chăm chỉ tham gia các tiết học Vật lý, bình thường cũng theo các giáo sư vật lý làm không ít bài tập về nhà.
Mà tấm vé của buổi tọa đàm ông nội đưa, đúng là của vị giáo sư vừa đạt giải Nobel vật lý tổ chức.
Dung Niên lúc trước có nghe nói qua, đồng thời còn rất muốn có được tấm vé này. Nhưng mà vé lại rất khó tìm, cậu thì không muốn làm phiền người nhà.
"Cảm ơn ông nội". Dung Niên yêu thích nhìn chiếc vé không buông tay, cũng không quên cảm ơn ông nội.
Ông nội nhìn cậu vui mừng, mắt tràn ngập ý cười.
Cư Tử Dật ngủ đến gần trưa mới nhớ đến đón người. Sau khi anh đến Dung gia, sau nhiều lần hướng người trong Dung gia bảo đảm: "Niên Niên ở nhà cùng cháu chơi game, cháu sẽ không để cậu ấy ra ngoài đâu ạ!"
Cùng với "Nhà cháu không có người ngoài, mọi người yên tâm ạ."
Trong lúc anh còn đang nói đủ lời bảo đảm, Dung Niên đã đi đến cửa rồi.
Ra đến cửa còn không quên bỏ gối ôm nhỏ hình cá cất vào trong túi, cầm ra ngoài.
"Niên Niên, cậu đi ra ngoài còn cầm theo chiếc gối này làm gì vậy?" Cư Tử Dật mở cửa chiếc xe thể thao màu cam mới mua, sau khi ngồi vào vị trí lái xe, vẫn còn ngơ ngác hỏi cậu.
Dung Niên không ngồi ghế lái phụ, mà chuyển đến ghế phía sau. Tự thắt dây an toàn cho bản thân, lại dùng điện thoại xác nhận lần nữa về việc đã mua bảo hiểm cho bản thân, người thụ hưởng bảo hiểm là anh trai cậu. Lúc này mới ổn định tâm trạng, trả lời vấn đề của Cư Tử Dật.
"Cư Cư, tớ muốn đi đến tập đoàn Lục Thị"
Cư Tử Dật dùng chân dẫm ga, chiếc xe cơ hồ muốn bay lên. Một bên lái xe, một bên tiếp tục đặt câu hỏi: "Cậu đi đến Lục Thị cùng với việc cầm theo chiếc gối ôm này có quan hệ gì à?",
"Với lại Lục thị không phải là đối thủ một mất một còn với nhà cậu ư?", "Cậu qua đó, không sợ bị đuổi ra ngoài hả?", "Cậu tính đi bao lâu?", "Có cần tớ đi cùng không?"
Anh hỏi quá nhiều khiến Dung Niên nhất thời không biết nên trả lời cái nào.
Khuôn mặt nhỏ nhăn lại: "Cư Cư, cậu ồn quá"
Cư Tử Dật:....
Cư Tử Dật trong lòng khó chịu, không hờn không giận nói: "Tớ vừa mới dẫn cậu ra ngoài đó, cậu đây là ra ngoài được rồi liền đem tớ ném đi?"
Vừa nói, anh còn cố tình dọa cho Dung Niên sợ hãi: "Cậu hiện tại vẫn còn trên xe của tớ đó, cậu có tin tớ ném cậu xuống xe, xem cậu làm thế nào!"
Dung Niên với vẻ mặt nhìn anh biểu hiện như thiểu năng trí tuệ: "Cư Cư, cho dù cậu có ném tớ xuống xe thì tớ vẫn có thể bắt taxi mà"
Thẻ ngân hàng liên kết được trong điện thoại di động của cậu, tiền nhiều đến mức không thể nào tiêu hết được.
Cư Tử Dật yên lặng nhắm mắt lại, một chút cũng không muốn cùng cậu nói chuyện.
Rất nhanh, xe đã đến cửa tập đoàn Lục thị.
Dung Niên đeo cặp xách nhỏ trên lưng xuống xe. Cư Tử Dật đem cửa kính xe hạ xuống, trực tiếp đưa đầu qua cửa kính, nhìn cậu lên