Sau khi nghe thấy câu nói kia của cậu, trong đầu Lục Cận Ngôn phát ra âm thanh "ầm" một tiếng, cả cơ thể của hắn có lẽ cũng bị nổ đến ngốc luôn rồi.
Dung Niên ôm chiếc gối nhỏ hình cá khô, hồi hộp chờ câu trả lời của hắn.
Nhưng đứng chờ một lúc lâu vẫn chưa thấy hắn đáp lại, cậu nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, mềm mại gọi thêm một tiếng:
"Lục Cận Ngôn!"
Nghe thấy tiếng của cậu, lúc này Lục Cận Ngôn mới hoàn hồn, hầu kết hắn lăn lăn, đôi mắt tối lại vài phần:
"Đừng trêu đùa tôi!" Hắn trầm giọng nói, hoàn toàn không tin lời thỉnh cầu vừa rồi của cậu là nghiêm túc.
Lục Cận Ngôn mở cửa ghế phụ ra, nhìn về phía cậu:
"Lên xe đi, cũng sắp muộn rồi, buổi tối ở ngoài không an toàn để tôi đưa em về."
Dung Niên vẫn đứng im không nhúc nhích, vốn dĩ chỉ có khuôn mặt bị kỳ động dục hun đỏ, bây giờ mắt cậu cũng đỏ theo luôn rồi.
"Em không về!" Âm thanh nhỏ nhẹ xen lẫn một chút oan ức: "Em nói với người là em đến nhà Cư Cư chơi, nếu ngài đưa em về họ sẽ phát hiện ra em nói dối."
Đây là lần đầu tiên cậu nói dối, chỉ vì muốn đến tìm Lục Cận Ngôn.
Nhưng bây giờ hắn lại từ chối lời thỉnh cầu của cậu.
Khuôn mặt của Dung Niên hiện lên sự buồn bã không chút che giấu, tim Lục Cẩn Niên nhói một cái, hai tay hắn nắm chặt thành quyền. Vài giây sau, Lục Cận Ngôn hỏi tiếp:
" Vậy còn Cư..."
" Không tìm Cư Cư!" Dung Niên ngắt lời hắn, âm thanh mềm mại nhưng thái độ lại rất kiên quyết.
Lục Cận Ngôn bất lực đưa tay lên xoa xoa trán, đắn đo một lúc rồi gật đầu thoả hiệp:
"Vậy bây giờ đến nhà tôi trước, sáng sớm mai tôi đưa em về, được không?"
Dung Niên chớp chớp đôi mắt ướt sũng, cậu gật gật đầu.
Dù như nào đi nữa, đến được nhà Lục Cận Ngôn cũng coi như cậu đã thành công một nửa.
Trên đường đi.
Lục Cận Ngôn nắm chặt vô-lăng, không nhìn lung tung mà chỉ chăm chú lái xe.
Dung Niên ngồi ở ghế phụ, trong tay vẫn ôm chiếc gối nhỏ hình cá khô.
Cậu cảm thấy mình sắp bị hun nóng đến phát khóc rồi! Đuôi cá còn có dấu hiệu lộ ra bất cứ lúc nào.
"Lục Cận Ngôn!" Thấy cơ thể mình sắp không chống đỡ được nữa, Dung Niên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, âm thanh có chút nức nở cầu xin:" Ngài đi nhanh hơn một chút được không ạ? Em muốn tắm!"
Nếu không được chạm vào nước, cậu chắc chắn sẽ không kìm được mà lộ đuôi ra ngoài.
Lục Cận Ngôn là người bình thường, cậu không muốn hắn biết mình có một cái đuôi cá.
"Được! Sắp tới rồi!"
Lục Cận Niên cau mày, phảng phất nghe được một chút âm thanh nức nở, nhưng hắn không quay đầu lại nên không thấy được biểu hiện bất thường trên khuôn mặt của cậu.
Đi được một lúc là đã tới biệt thự của Lục Cận Ngôn.
Dung Niên tháo dây an toàn, cánh cửa được mở ra, Lục Cận Ngôn đứng ở bên cạnh, dáng người cao lớn và khuôn mặt anh tuấn.
Dung Niên hít hít cái mũi, vươn tay ra: "Ôm em."
Có lẽ cậu sợ Lục Cận Ngôn không đồng ý liền giải thích thêm: " Chân em có chút mềm, không đi được đường."
Trong mắt Lục Cận Ngôn thoáng hiện lên chút lưỡng lự, nhìn cậu mà không biết nên làm gì cho phải, thấy người đối diện như sắp khóc đến nơi, hắn đành cong lưng xuống bế cậu lên.
Ngay khi bàn tay vừa chạm vào da Dung Niên, Lục Cận Ngôn liền hoảng hốt:
" Dung Niên, sao người em lại nóng như vậy?"
Mặc dù cách lớp vải quần áo, nhiệt độ trên cơ thể cậu vẫn đủ khiến hắn bỏng tay.
Hắn không dám chậm trễ, bước nhanh về phía biệt thự, vừa đi vừa gọi người tới: " Dì Vương, nhanh đi gọi bác sĩ!"
Dì Vương vội vã chạy đến, không nghe rõ hắn nói gì, đang muốn hỏi lại thì nhìn thấy trong tay hắn ôm một thiếu niên, bà có chút bất ngờ:
"Tiên sinh...." Dì Vương không tin vào mắt mình, ông chủ đây là đem người về nhà sao?
Lục Cận Ngôn đang định bảo bà gọi bác sĩ thêm lần nữa, nhưng Dung Niên đột nhiên ngắt lời.
Cậu chỉ là hơi nóng chứ không phải bị ốm.
"Lục Cận Ngôn!" Dung Niên dựa người vào vai hắn, khẽ nỉ non: " Không cần gọi bác sĩ, em chỉ cần ngài thôi."
Cậu không thể đem chuyện kỳ động dục giải thích với Lục Cận Ngôn, vì vậy cậu nói ra lý do mà mình đã chuẩn bị từ lâu, Dung Niên nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của hắn, nghiêm túc nói:
"Em đã thành niên rồi, nên em có thể ngủ cùng ngài, như vậy mới có thể hết nóng."
Lục Cận Ngôn nhìn khuôn mặt đỏ bất thường của cậu, hắn dần hiểu ra.
Không biết vì nguyên nhân gì.
Tình trạng hiện tại của Dung Niên.... trông giống như bị hạ thuốc.
Nhưng thấy cậu chủ động như vậy, hắn có chút không xác định được, cậu là bị người ta hạ thuốc hay tự mình uống vào.
Dung Niên một tay ôm gối, một tay bám vào người hắn, cậu kéo kéo áo Lục Cận Ngôn: "Lục Cận Ngôn, em khó chịu muốn chết rồi!"
Đáy mắt Lục Cận Ngôn càng thêm âm trầm, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía dì Vương vẫn còn đang trợn mắt há mồm, khẽ nói:
"Không còn chuyện gì, dì đi xuống đi." Vừa dứt lời, hắn bước nhanh về phía phòng ngủ. Bước vào phòng, Lục Cận Ngôn đặt nhẹ cậu xuống giường.
Dung Niên ném gối ôm nhỏ hình cá khô sang một bên, từ trên giường đứng dậy, quỳ gối trước mặt Lục Cận Ngôn, vẻ mặt mong chờ nhìn hắn:
"Vậy ngài sẽ ngủ với em sao?"
Lục Cận Ngôn kéo cà vạt lỏng ra, để hô hấp thông thuận một chút.
Hắn vờ như không nghe thấy câu hỏi của cậu, chỉ nói:
"Tôi đi đổ nước vào bồn tắm, em đi ngâm một chút xem có hạ nhiệt xuống không."
Hắn lại phớt lờ cậu...
Dung Niên cau mày, Lục Cận Ngôn hết lần đến lần khác đều từ chối cậu, cậu sắp kiềm chế không nổi nữa rồi.
Cậu không muốn ngâm nước, có Lục Cận Ngôn ở đây, cậu không cần nước để hạ nhiệt độ nữa.
Hai ba cái liền cởi hết đồ, cậu ngẩng mặt lên, khuôn mặt non nớt bị tình dục làm đỏ, bộ dáng vô cùng câu nhân.
Lục Cận Ngôn chưa kịp phản ứng thì Dung Niên đã lao vào lòng hắn, hai tay cậu quàng lên cổ Lục Cận Ngôn, lúng túng hôn lên đôi môi mỏng.
Ấm, mềm và ngọt.
Thời khắc đôi môi của cậu chạm vào hắn, mọi sự nỗ lực kiềm chế của hắn như đang ở trên bờ sụp đổ, cuối