Sau khi lẩm bẩm vài lời này xong, Dung Niên nhăn khuôn mặt nhỏ, như thể nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh trai mình.
Cậu hơi lo lắng.
Đang phát rầu, không biết ấn vào cái nút nào trên điều khiển từ xa, tivi lại chuyển sang một kênh khác.
Trùng hợp đến kỳ lạ, đài truyền hình đang phát sóng một cuộc họp báo thương mại.
Mà nhân vật được nhắc đến trong cuộc họp báo này, đối với Dung Niên vô cùng quen thuộc.
Ngay khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú kia phóng đại trên màn hình tivi, Dung Niên suýt chút nữa lộ ra cái đuôi.
Là Lục Cận Ngôn.
Phải đến mấy ngày rồi cậu chưa được ôm Lục Cận Ngôn.
"Niên Niên, anh tắm xong rồi."
Dung Trì cầm khăn tắm, vừa lau mái tóc nửa khô vừa bước tới.
Khác với vẻ ngang tàng, lạnh lùng khi ở công ty, Dung Trì về đến nhà, thay ra bộ âu phục cao cấp, rũ xuống mái tóc đã chải chuốt cẩn thận, khuôn mặt kia lập tức giống Dung Niên mấy phần, trong nháy mắt liền trẻ hơn vài tuổi so với trước kia.
Tuy tướng mạo có vẻ trẻ đi vài tuổi nhưng khí thế quanh thân vẫn không hề giảm đi chút nào.
Anh hướng chỗ kia ngồi xuống, nếu trong thâm tâm anh thực sự muốn chèn ép ai đó, thì có thể người kia sẽ bị đì thành cháu nội luôn.
Nhưng mà, đây là em trai bảo bối của anh, khí thế dùng để gây áp lực cho những tên ngoài kia, tự nhiên anh sẽ thu liễm lại.
"Có chuyện gì muốn nói với anh?"
Dung Trì một bên hỏi một bên ngồi xuống, giọng điệu tuỳ ý đột nhiên cứng lại ngay khi thấy gương mặt kia xuất hiện trên tivi, âm cuối như bị mắc kẹt trong cổ họng.
"Sao lại xem chương trình này?"
Dung Trì cau mày, định lấy điều khiển từ xa để đổi sang kênh khác, nhưng Dung Niên lại nhanh tay nhanh mắt hơn, trực tiếp cầm điều khiển nhét vào khe ghế sopa.
Nhét xong, cậu ngoan ngoãn ngồi yên.
Dung Trì đi tìm điều khiển nhưng không thấy, anh muốn đi tắt tivi nhưng lại bị Dung Niên gọi lại.
"Thôi, cứ để tivi như này đi."
Anh đành quay mặt đi, đem tầm mắt rời khỏi màn hình, không nhìn cái tên làm anh cay mắt nữa, mà nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của em trai, để rửa mắt phần nào.
"Anh hai."
Dung Niên ôm gối cá khô nhỏ, thỉnh thoảng khoé mắt lại liếc sang Lục Cận Ngôn trên tivi, tâm lý cậu ổn định hơn một chút.
"Em muốn nói với anh về kỳ nghỉ hè."
Dung Trì gật đầu: "Ừ, nói tiếp đi, nghỉ hè làm sao?"
"Nghỉ hè, em có thể đi ra ngoài ở được không?"
Lời vừa nói ra, không khí như thể sắp đóng băng ngay lập tức.
Dung Niên nín thở, lo lắng nhìn về phía anh hai.
Dung Trì nghe thấy yêu cầu của cậu, trong một thoáng anh cứ ngỡ là mình đã nghe nhầm.
"Niên Niên, em bảo em muốn làm gì cơ?"
"Đi ra ngoài ở." Dung Niên quyết tâm, trả lời một cách dứt khoát.
Dung Trì: "...."
Đi ra ngoài, ở?
Ánh mắt anh nặng nề, nhìn chằm chằm vào Dung Niên.
Dung Niên đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của anh, cậu cảm thấy mọi thứ rất nhanh liền không giấu được nữa.
Cậu khẽ cúi đầu, bổ sung lý do: "Anh hai, em lớn rồi, em muốn ra ngoài học cách tự lập."
Dung Trì giơ tay, mặt không cảm xúc ấn ấn huyệt thái dương, giọng điệu không nghe ra được anh đang vui hay đang buồn.
"Đầu tiên, để học được cách tự lập, em phải có khả năng ứng phó được cuộc sống đơn độc."
"Nhưng mà Niên Niên, em cảm thấy em có thể làm được sao?"
Lúc Dung Trì nói ra những lời này, trên mặt tuy không có biểu tình gì, nhưng trong lòng anh lại đau đớn như bị lưỡi dao cắt ngang.
Trong những năm tháng mà Niên Niên còn bé, cậu là một đứa trẻ vô cùng hoạt bát, yêu thích những nơi nhộn nhịp, thích những thứ đồ chơi mới mẻ.
Còn Dung Trì thì phải gánh trách nhiệm gia tộc trên vai, từ nhỏ đã phải tiếp xúc với công việc trong gia tộc, mà từ bỏ những năm tháng tự do nhất. Vẫn là một Niên Niên bé bỏng, ngây thơ kéo kéo cánh tay của anh, bập bẹ chúc mừng sinh nhật anh và hứa rằng: "Anh hai, chờ em lớn rồi, em sẽ dẫn anh đi vòng quanh thế giới, ngắm cảnh ở thật nhiều nơi, anh nhất định phải chờ em đó."
Khi đó nhãi con Niên Niên, không sợ trời không sợ đất, vô cùng hứng thú với thế giới bên ngoài.
Đứng ở trên tảng đá lớn, nghịch ngợm cầm khẩu súng nước đồ chơi, cảm thấy bản thân như đang hoá thành một vị siêu anh hùng vô địch.
Nhưng sau đó.
Vẫn là Niên Niên ở độ tuổi ấy, lại vô cùng tự bế và không chịu hoà nhập với xã hội.
Ngoại trừ nhà và trường học còn có phía bên Cư Tử Dật, cậu không hề đi bất cứ nơi nào cả.
Nhiều người, ồn ào và cả màu đỏ...
Đấy đều là nguyên nhân khiến cậu vô cùng mẫn cảm, quan trọng hơn chúng còn có thể cướp đi mạng sống của cậu.
Dung Trì xoa xoa huyệt thái dương, giọng điệu đột nhiên có chút mệt mỏi: "Niên Niên, so với việc để em sống độc lập, anh càng mong em có một cuộc sống tốt đẹp, vui vẻ hơn."
Cho dù cả đời cậu không thể sống độc lập được, thì Dung Trì này vẫn sẵn lòng chăm lo cho cậu.
Dung Niên cụp mắt, ôm cá khô nhỏ, yên lặng nghĩ những gì Dung Trì vừa nói.
Khả năng sống độc lập.
Cậu có không?
Nghĩ đến việc phải tiếp xúc với một người xa lạ nào đó, còn phải đối mặt với rất nhiều thứ mà cậu không biết, hô hấp của Dung Niên bỗng trở nên dồn dập.
Cho đến khi ánh mắt của cậu dừng lại trên người Lục Cận Ngôn đang xuất hiện trên tivi.
Hơi thở gấp gáp kia mới hoà hoãn phần nào.
"Anh hai."
Dung Niên siết chặt lòng bàn tay, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn dễ nhìn lên, nhìn thẳng vào Dung Trì: "Em sẽ cố gắng học hỏi."
Giọng điệu của cậu nghiêm túc, ánh mắt cũng vô cùng kiên định: "Nhất định em sẽ từ từ học được cách sống độc lập."
Những thứ cậu sợ hãi, đám đông, giao tiếp,...
Cậu không thể trốn cả đời được.
Dung Trì đối diện với ánh mắt của cậu, thở dài.
"Đành vậy."
Anh thở phào nhẹ nhõm, người em trai mắc chứng tự bế một thời gian lâu như vật, lần đầu háo hức vươn những chiếc xúc tu của mình ra thế giới bên ngoài, anh cũng không muốn khiến cậu phải co chúng trở lại.
Chuyện thứ nhất của Dung Niên đã được đáp ứng, khuôn mặt nhỏ vừa rồi có chút trầm trọng, giờ phúc này như được rót vào những tia sáng chói chang nhất.
Cậu ném cá khô nhỏ ra, trực tiếp nhào vào lồng ngực Dung Trì.
"Hai hai, anh tốt nhất."
Dung Trì xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu, trong lòng không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ.
Giờ Dung Niên đi ra ngoài học cách sống độc lập, trong lòng anh cũng không an tâm nổi
Bên ngoài có quá nhiều thứ không tốt, anh lúc nào cũng phải quan sát, ngăn ngừa Niên Niên của anh lại bị tổn thương lần nữa.
Tận dụng mọi thời cơ.
Dung Niên ngẩng khuôn mặt nhỏ, tiếp tục đưa ra yêu cầu thứ hai: "Anh hai, nghỉ hè em còn muốn đi làm."
"Không được, mệt."
Dung Niên ngây ngốc, tiếp tục hỏi: "Ờm, vậy thì không ra đảo được không?"
"Càng không được, tiểu đảo ở ven biển, nước biển ở nơi ấy, nhân ngư ngâm mình càng lâu thì cơ thể càng tốt. Cơ thể của em vẫn còn đang phát triển, nhất định phải đi ra đảo."
Nếu không vì nguyên nhân này, cả gia đình bọn họ cũng không cần mỗi năm đều đi ra đảo.
Dung Niên: "..."
Từ chối, lại từ chối?
Mắt thấy bé con nhăn hàng lông mày, Dung Trì tức giận xoa xoa khuôn mặt cậu: "Vừa nãy không phải bảo với anh là chỉ có hai việc muốn bàn à?"
"Em tự mình đếm xem, từ nãy thảo luận với anh có ít chuyện không?"
Dung Niên ôm cánh tay anh, khuôn mặt nhỏ cọ cọ, có ý định làm anh hai hồi tâm chuyển ý, nhân tiện đồng ý thêm một yêu cầu nữa của cậu.
Nhưng mà.
Cọ nửa ngày, anh hai vẫn lạnh lùng từ chối hai yêu cầu tiếp theo của cậu.
Đồng thời, còn cảnh cáo với cậu: "Nếu như không muốn về tiểu đảo, vậy anh sẽ thu hồi quyết định vừa nãy cho em ra ngoài ở."
Dung Niên phồng khuôn mặt nhỏ, thở phì phò nhìn anh hai cậu.
Cò kè nửa ngày, càng mặc cả, càng mất giá!
Ba yêu cầu thì hai cái không được chấp thuận.
Dung Niên nhìn tivi, thầm nghĩ, thôi, bảo vệ được một cái là may rồi.
Dọn ra ngoài sống....
Cậu chắc chắn sẽ chọn một ngôi nhà gần Lục Cận Ngôn nhất!
Nói là làm, nghĩ vớ vẩn xong, Dung Niên còn có thể mỗi ngày "vô tình" gặp được Lục Cận Ngôn, cậu quay mặt sang, quên mất vừa rồi còn cáu với anh hai, hưng phấn hỏi tiếp: "Anh hai, bây giờ em có thể đi tìm phòng được chưa?"
Dung Trì kỳ quái liếc cậu một cái: "Tìm phòng làm cái gì?"
"Bất động sản trên danh nghĩa nhà ta còn chưa đủ nhiều à? Em tuỳ tiện chọn một trong đống đấy là được."
Dung Niên: "..."
Hoá ra, mặt ngoài đồng ý cho cậu ra ngoài ở, nhưng vẫn phải sống ở nơi mà gia đình mình