Dung Trì liếc mắt nhìn màn hình, cười lạnh một tiếng, đồng thời cúp máy lần thứ mười tám.
Đêm qua anh tìm bảy con phố, mệt như một con cún, cũng không thấy người đâu.
Lúc này, anh không muốn đi tìm nữa thì người nọ lại chủ động gọi qua đây.
A.
Nghĩ là tính tình anh tốt như vậy?
"Cứ tiếp tục gọi đi, nếu hôm nay tôi mà tiếp nhận bất kỳ cuộc gọi nào của anh, tôi sẽ làm cháu của anh luôn!"
Nói ra câu tàn nhẫn này rồi gửi bằng tin nhắn âm thanh, Dung Trì lập tức cầm điện thoại chuyển sang chế độ im lặng, không kéo y vào danh sách đen nữa mà cứ để cho y gọi như vậy.
Còn bản thân thì cất di động vào trong túi, lái xe tới A đại.
Cổng trường, Dung Niên cõng cặp sách đứng chờ anh hai, cậu nhàm chán cúi đầu đá đá mấy hòn sỏi.
"Niên Niên.
"
Dung Trì bước xuống, mở cửa xe, gọi cậu qua chỗ anh: "Lên xe đi, ông nội ở nhà cứ nhắc em mãi thôi.
"
"Ừm!"
Dung Niên đồng ý một tiếng, ngồi vào ghế phụ.
Vị trí cạnh người lái xe bày một đống đồ ăn vặt, tất vả đều là Dung Trì chuẩn bị cho cậu.
Trên mỗi chiếc xe của Dung Trì, hết thảy mọi cái ghế phụ, đều đặt một hộp nhỏ, bên trong toàn là đồ ăn vặt Dung Trì vơ vét được.
Ngày thường, ngoại trừ lúc tài xế lái xe, thì Dung Trì sẽ ngồi ghế phụ.
Bất kể là ai, cũng chưa từng có cơ hội ngồi vào vị trí này.
Trên đường, chắc là lúc này Cư Tử Dật đang rảnh rỗi, cho nên mới có thể lên Wechat tán gẫu với cậu.
"Niên Niên, nghỉ hè cậu có chuyện gì muốn làm hay không?"
"Có.
"
Vừa rồi ở phòng thí nghiệm Dung Niên bỗng nảy sinh một ý nghĩ, cậu muốn tự lập, ngoại trừ có khả năng ứng phó với cuộc sống, cậu còn phải có năng lực tự bảo vệ bản thân.
"Có thật à? Nói cho tớ nghe đi.
" Cư Tử Dật không nén nổi tò mò, nhưng vừa dứt câu anh còn nhắc nhở thêm: "Không được bảo là muốn học!"
Vất vả lắm bọn mới được nghỉ, Cư Tử Dật không muốn bị nỗi sợ hãi học tập chi phối nữa.
Dung Niên nghiêm túc đánh chữ: "Nghỉ hè tớ muốn nghiên cứu một ít đồ vật.
"
Như là, dễ mang theo, bảo quản tốt, thể tích nhỏ, sức mạnh lại vô cùng lớn, đó là hoá chất tự vệ.
Cái này vốn dĩ là thế mạnh của cậu, cậu có thể tạo ra rất nhiều sản phẩm mới.
"!.
.
"
"Nằm trong phạm trù nghiên cứu, chắc chắn lại là các loại thí nghiệm, như vậy không phải vẫn liên quan đến học tập à?"
Cư Tử Dật phun tào xong, lại nói với cậu về kế hoạch mới nghĩ ra của anh.
"Uỷ viên học tập lớp chúng ta, cũng chính là nữ sinh ngồi phí sau cậu hôm thi, tên là Lữ Tư.
Tớ thấy cô ấy có thêm Wechat của cậu, cô ấy mở một cái trại hè, nhìn qua có vẻ không tồi, cậu thật sự không định đi trải nghiệm một chút à, cùng tiếp xúc với mọi người?"
Dung Niên không do dự dù chỉ một giây: "Không muốn thử.
"
Lúc này cậu chỉ muốn mua vài thứ, về nhà tự tạo ra một cái phòng thí nghiệm nhỏ.
Như vậy sẽ không có ai quản, cậu có thể tự do làm nghiên cứu rồi.
Đối với câu trả lời này Cư Tử Dật không chút ngoài ý muốn: "Vậy được rồi, tớ từ chối hộ cậu.
Cô ấy còn đến tận nơi tìm tớ, bảo tớ khuyên cậu cùng đi.
"
Tán gẫu xong vấn đề này, bọn họ tuỳ tiện kết thúc câu chuyện.
Dung Niên nhìn khung chat trò chuyện, tự nhiên cảm thấy lúc cậu và Cư Cư nói chuyện phiếm, có tẻ nhạt chút nào đâu.
Hơn nữa, nhìn màn hình lịch sử trò chuyện, còn rất náo nhiệt.
Lại click mở xem của cậu với Lục Cận Ngôn, khuôn mặt nhỏ của Dung Niên nhăn lại.
"Có phải là không muốn nói chuyện với mình hay không!.
?" Cậu lẩm bẩm nói.
"Niên Niên, nói thầm cái gì vậy?" Dung Trì chỉ nghe thấy cậu nói một câu, nhưng không nghe rõ nội dung trong đó, vì thế ngồi ở bên cạnh hỏi lại.
"À? Không có gì.
"
Dung Niên qua loa có lệ, rồi lại tiếp tục cúi đầu nhìn màn hình.
Một lát sau, cậu hạ quyết tâm, chụp màn hình tin nhắn của cậu với Lục Cận Ngôn, tuỳ tiện chọn vài tấm rồi gửi cho Cư Tử Dật.
"Cư Cư, vì sao lúc tớ nói chuyện phiếm với Lục Cận Ngôn lại không gợi nổi hứng thú vậy?"
"Có phải ngài ấy không muốn nói chuyện với tớ hay không?"
Cư Tử Dật ấn vào một cái ảnh chụp màn hình tin nhắn, sau khi xem xong, khoé miệng méo xệch.
"Dung Niên!!"
Anh quả thật sắp phải quỳ xuống bởi tính cách thẳng nam của người bạn tốt này.
"Cậu tự nhìn lại xem, lúc hai người bọn cậu nói chuyện phiếm, mỗi lần cậu nhắn đi câu cuối cùng, nếu là cậu thì cậu có trả lời được không?!"
Lục Cận Ngôn vẫn có thể không ngừng kiên trì cứu vớt cuộc trò chuyện của cả hai, Cư Tử Dật cũng phải bội phục sự kiên nhẫn của hắn.
Nói không chừng, người này thực sự có mấy phần thật lòng động tâm với Dung Niên.
"Nhưng sao lúc tớ nói chuyện phiếm với cậu, lại có thể tán gẫu rất nhiều?" Dung Niên không phát hiện ra vấn đề đến từ chính bản thân cậu, cau mày, rất có tinh thần hỏi.
Cư Tử Dật: "! "
Cư Tử Dật chua xót đánh chữ: "Hai ta nói chuyện nhiều như vậy, chẳng lẽ cậu không phát hiện ra sao? Khung chat, có mười câu thì đến tám câu tớ lải nhải.
"
Còn Dung Niên thì sao.
Cứ ngồi nhìn anh lầm bầm lầu bầu, sau đó dùng một loạt các từ mang tính chất dứt khoát như "Ừ" "Tốt" "Đúng vậy" đáp lại anh.
Nếu không phải nhờ anh dốc sức luyên thuyên rồi thả tim, dựa vào kỹ năng nói chuyện phiếm tức chết người của Dung Niên, tình hữu nghị của hai họ có lẽ đã kết thúc từ lâu.
Dung Niên nhìn tin nhắn từ phía Cư Tử Dật, rơi vào trầm tư.
Khi Dung Niên tán gẫu, cậu thường gửi một câu cuối như vậy, tại sao người bình thường không thể đáp trả được?
"Anh hai.
"
Đầu nhỏ của Dung Niên chứa đầy nghi hoặc, quay đầu nhìn về phía Dung Trì, phát ra câu hỏi dằn vặt linh hồn cậu từ nãy đến giờ: "Có phải em không gợi lên hứng thú trò chuyện với người khác đúng không?"
Dung Trì nghẹn họng.
Còn chưa nói, ngày thường anh rất hay trò chuyện với cậu em trai yêu quý này, chính xác là cậu có thể khiến người khác không trả lời được tin nhắn của cậu.
Nhưng mà! !
Dung Trì âm thầm bỏ thêm một lớp filter dày 10 mét cho em trai, anh nghiêm túc bác bỏ lời này của Dung Niên.
"Ai bảo em không biết nói chuyện phiếm, người nào thực sự muốn nói chuyện với em, không quan trọng em gửi đi cái gì, cũng không để ý em có trả lời hay không, tên đó vẫn có thể tìm được chuyện để cùng tán gẫu với em.
"
"Nếu đối phương thật sự không thể nói chuyện với em được nữa, như vậy rõ ràng là hắn yêu em chưa đủ.
"
Vì vậy, Niên Niên, nhìn anh hai.
Anh hai vĩnh viễn ở cạnh trò chuyện với em bất cứ khi nào em muốn.
Không biết Dung Niên có nghe lọt tai được lời nào hay không, tóm lại, cậu gật cái đầu nhỏ, "À" một tiếng.
Sau đó, cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại, nhắn lại cho Cư Tử Dật: "Anh hai bảo lúc tán gẫu với tớ, có thể trả lời tốt.
"
Dung Trì đang hết lời nói chuyện với em trai: "! "
Rất, rất thất vọng.
Lái được một lúc, xe đã di chuyển vào gara trong nhà.
Dung Trì mở cửa xe, cầm cặp sách hộ cậu, dắt cậu trở về nhà.
Mới ra khỏi nhà một ngày, ông nội nhìn cháu trai của mình, không khỏi nghĩ linh tinh.
"Bé ngoan, đêm qua cháu ngủ ngon không?"
Ông nội vẫn không chịu từ bỏ ý định mà khuyên nhủ: "Nếu sống ở bên ngoài không thoải mái, cháu