Điện thoại di động đập vào mặt, Dung Niên đau đến mức chảy cả nước mắt sinh lý.
Cậu duỗi tay che lại mặt, chờ một lúc cảm giác đau đớn mới bớt đi phần nào, nhưng viền mắt vẫn hơi phiếm hồng.
Xoa xoa mặt, rồi dụi dụi mắt, Dung Niên bò ra khỏi giường.
Dẫm lên dép lê, chạy ra cửa.
Cửa được mở ra.
Lời nói được Lục Cận Ngôn chuẩn bị kỹ còn chưa kịp thốt ra, đã thấy viền mắt đỏ hồng của cậu.
"Khóc?"
Hắn giơ tay lên trước mặt bé con lau đi giọt nước mắt còn đọng lại, nhíu mày hỏi: "Tại sao lại khóc?"
Dung Niên nhìn tên đầu sỏ gây tội tới gõ cửa, chỉ vào hắn: "Ngài làm."
Nếu không đột nhiên gõ cửa, thì cậu cũng sẽ không cầm chắc được di động mà bị rơi vào mặt như này.
Lục Cận Ngôn: "......"
Lục Cận Ngôn nhìn cậu chỉ vào chính mình, theo bản năng đoán đoán: "Nhớ tôi đến phát khóc?"
Dung Niên nghẹn họng.
Câu trả lời này cũng cách xa đáp án tiêu chuẩn quá rồi.
Nhưng Lục Cận Ngôn đã nói như vậy rồi, cậu rầm rì một chút, không bác bỏ.
Đưa người vào trong nhà, Dung Niên khoá cửa lại.
"Sao ngài lại tới đây?" Cậu một bên tiếp tục xoa mặt, một bên hỏi.
Lục Cận Ngôn hạ giọng, nói ra lý do được chuẩn bị tốt từ trước.
"Chìa khoá nhà tôi bị rơi, không về được nữa.
Nơi này cách công ty khá gần, cho nên...."
Lời còn chưa nói hết, hai mắt Dung Niên đã sáng lên.
"Vậy ở đây luôn đi, phòng của em rất lớn"
Thêm một người nữa cũng không thành vấn đề.
Ban đầu Lục Cận Ngôn còn định bịa ra vài câu, ví dụ như là hắn không vào được cửa là bởi vì hắn vừa thay ổ khoá mới, đấy là khoá công nghệ cao, việc sửa chữa rất rắc rối.
Mà giúp việc trong nhà cũng vừa hay lại nghỉ...!
Thêm cả, lựa chọn tới nơi này mà không phải khách sạn cũng là do trong người không mang theo tiền.
Tóm lại, bất kỳ lý do nào hắn cũng có thể bịa ra được, chỉ cần Dung Niên cho hắn ở lại.
Không nghĩ tới rằng, hắn không cần bịa ra một cái gì, bởi Dung Niên cũng chẳng thèm hỏi lý do.
"Ngài, ngài có muốn tắm không?"
Trong nhà Dung Niên không có cái áo ngủ nào mà Lục Cận Ngôn có thể mặc được, chiều cao cơ thể hai người đều khác xa.
Lục Cận Ngôn gật đầu, nhìn cậu lục tủ quần áo, nói thẳng: "Lát nữa tôi quấn khăn tắm ra."
Quần áo để thay hắn có mang theo.
Chỉ duy nhất không mang theo áo ngủ, bởi vì hắn phát hiện Dung Niên cực kỳ thích nhìn cơ bụng của hắn.
Khi nhìn còn sẽ tranh thủ sờ sờ một chút.
Bởi vậy.
Quên mang áo ngủ là sự lựa chọn hợp lý.
Tắm xong, quấn khăn tắm.
Khi bước đến cạnh giường, Lục Cận Ngôn vẫn chưa thấy lời mời chủ động của Dung Niên, nên hỏi thử: "Có muốn tôi ra sopa ngủ không?"
Dung Niên đang ngoan ngoan nằm ngay ngắn ở trên giường: "?"
Tại sao lại muốn ngủ sopa!
Cậu ngồi dậy, bàn tay nhỏ vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, nói ra lời mời với Lục Cận Ngôn: "Không ngủ sopa, sopa quá cứng.
Lên giường ngủ đi."
Lục Cận Ngôn gật đầu, tuỳ tiện ném khăn tắm lên cái ghế bên cạnh.
Sau đó, kéo chăn ra nằm xuống.
Sau khi nằm xuống, bé con rất tự giác chui vào lồng ngực hắn.
"Cơ bụng."
Quả nhiên, sự chú ý của cậu lại đổ dồn vào cơ bụng hắn.
Dung Niên duỗi tay chọc chọc cơ bụng rắn chắc đẹp đẽ của hắn, trong mắt toát lên cảm xúc hâm mộ.
Khi nào cậu mới có cơ bụng rắn chắc như vậy đây.
Lại cúi đầu chọc chọc cái bụng nhỏ mềm như bông của mình, ánh mắt Dung Niên không khỏi hiện lên chút u oán.
"Thật đáng yêu."
Đang u oán, trên đỉnh đầu bỗng truyền đến tiếng cười nhẹ.
Cậu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ánh mắt đồng thời đối diện với Lục Cận Ngôn.
Lục Cạn Ngôn duỗi tay xoa xoa bụng nhỏ của cậu, trắng nõn, lại mềm mại.
Xúc cảm quả thực như ở trên một tầng cao.
Dung Niên bị tay hắn xoa tới mức cơ thể dần nóng lên.
Nhưng đêm qua với cả sáng nay đều đã làm, tuy là đang trong kỳ động dục, nhưng làm nhiều như vậy, Dung Niên cũng không chịu nổi.
Vì vậy, cậu dứt khoát nắm lấy ngón tay Lục Cận Ngôn, vùi khuôn mặt nhỏ vào lồng ngực bắn, rầu rĩ nói: "Không được sờ, em phải ngoan ngoãn ngủ."
Nếu mà sờ nữa, chắc chắn cậu không thể ngủ được.
Lục Cận Ngôn "Ừ" một tiếng, cúi đầu hôn hôn lên tóc cậu, ôm người càng chặt hơn.
Hai người không làm cái chuyện tiến thêm một bước kia, chỉ đơn giản ôm nhau ngủ, nhưng cả hai đều cảm thấy rất ấm áp.
Còn bên kia.
Tự giải quyết vấn đề cá nhân xong, Dung Trì đổi áo ngủ chuẩn bị lên giường, cuối cùng cũng cầm cái di động bị vắng vẻ nửa ngày lên nhìn xem.
Chỉ liếc mắt một cái, sắc mặt anh liền tối sầm.
"Những gì hôm nay em điều tra, tôi biết rõ càng tỉ mỉ nội tình bên trong."
Toàn bộ tin nhắn chỉ có mỗi một hàng chữ này, nhưng lại khiến cho Dung Trì không thể không lập tức gọi điện thoại qua.
Đầu bên kia bắt máy khá nhanh.
Kết nối xong, Dung Trì lạnh lùng nói: "Chuyện bên phòng thí nghiệm, anh biết bao nhiêu?"
Đối phương không trả lời vấn đề của anh ngay, chỉ cười nhẹ một tiếng.
Tiếng cười trầm thấp ấy, nếu vào tai của một cô gái thanh khống nào đó, thì nó sẽ rất động lòng người.
Nhưng vào tai Dung Trì, hai chữ thôi, giả tạo.
Thật giống Lục Cận Ngôn đối thủ một mất một còn của anh, giả tạo đến mức khiến người ta nhìn ngứa cả mắt.
"Nói nhanh lên, không nói là tôi cúp máy đấy." Dung Trì không kiên nhẫn thúc giục.
Đối phương thu lại nụ cười, đang nói vấn đề đằng trước, y lại như thiếu nợ mà phun ra hai từ.
"Cháu trai."
Dung Trì: "..."
Đệt, thật muốn đốt anh ta thành tro.
Hít sâu một hơi, trong lòng Dung Trì niệm chú vì Niên Niên vì Niên Niên vì Niên Niên.
Niệm liên tục ba lần, rốt cuộc Dung Trì cũng có thể dùng em trai yêu quý để gạt đi lệ ý đang bùng lên trong lòng.
Anh nghiến răng nghiến lợi, nhả ra một chữ: "Nói!"
Nếu tiếp tục dong dong dài dài không chịu nói, sẽ chạm vào giới hạn cuối cùng của anh.
Đối phương biết rõ tính tình của anh, chọc giận anh như vậy cũng cảm thấy khá thoả mãn rồi.
Vì vậy, đi vào vấn về chính.
"Mael mở một phòng thí nghiệm, mới được phê duyệt hồi tháng 1 năm nay."
"Mấy năm trước, gã vẫn luôn đi theo giáo sư của gã làm thí nghiệm nghiên cứu này.
Nhưng thí nghiệm bị huỷ, giáo sư của gã cùng toàn bộ những người tham gia nghiên cứu thí nghiệm, ngoại trừ gã, tất cả đều gặp nạn trên biển, chết không toàn thây.
Nguyên nhân có lẽ là do cái thí nghiệm này."
"Lần này, gã tìm thấy đồ vật giáo sư gã lưu lại, bắt đầu nghiên cứu lại một lần nữa, nguyên nhân cũng rất đơn giản."
"Mọi người đều sợ già, sợ chết.
Những tên quyền cao chức trọng lại càng sợ hơn.
Để được tiếp tục nghiên cứu, Mael đã đặt ra một lời hứa hẹn, đó là thành quả nghiên cứu của gã có thể làm cho con người lão hoá chậm, kéo dài tuổi thọ.
Nghe vậy, Dung Trì lập tức rõ ràng.
"Tên quyền cao chức trọng là những tên nào?" Anh hỏi.
Dính đến những tin tức mẫn cảm như vậy, mặc dù là Dung Trì, cũng không dễ dàng điều tra.
Nhưng lần này, đối phương vẫn chưa trả lời.
"Chờ tôi trở về, tự nhiên tôi sẽ nói cho em."
"Dung Trì, nhớ phải tới sân bay đón tôi đấy."
Cuộc trò chuyện kết thúc.
Dung Trì nắm chặt di động, giữa hai hàng lông mày nhuốm vẻ nghiêm nghị.
Cái tên Mael này, thế mà vẫn là người