Lục Cận Ngôn nhìn khuôn mặt nhỏ mang theo vẻ chột dạ, biết ngay chuyện này có lẽ không đơn giản.
"Quá nguy hiểm.
"
Hắn cau mày, trầm giọng nói: "Niên Niên, nói rõ ràng ra, tôi sẽ mua hết cho em.
"
Ngoại trừ đồ để chế tạo thuốc nổ, thức ăn, đồ chơi, hắn sẽ lập tức đi mua.
Khuôn mặt nhỏ của Dung Niên phồng lên, quật cường: "Em chỉ muốn những thứ này.
"
Nói xong, còn bổ sung thêm: "Em có tiền, em có thể tự đi mua.
"
Lục Cận Ngôn thấy cậu kiên trì như vậy, lại hỏi: "Dung Trì đồng ý cho em mua những thứ này sao?"
"Đồng ý.
"
Dung Niên trả lời mà không hề nghĩ ngợi: "Ông nội và anh hai đều đồng ý cho em làm thí nghiệm.
"
Điều này, Dung Niên thực sự không hề nói dối.
Mặc kệ ở phòng thí nghiệm Dung Niên nghiên cứu ra cái gì, ông nội cùng anh hai đều luôn miệng khen rất tốt rất tốt.
Thấy bé con nhất định không chịu từ bỏ, còn thề thốt rằng sẽ không làm bản thân bị thương.
Lục Cận Ngôn nghiêm túc suy nghĩ vài giây, sau đó——
Từ chối cậu.
"Thí nghiệm có tính nguy hiểm, không cho phép làm! "
Cho dù Dung Niên có tài giỏi đến đâu, Lục Cận Ngôn vẫn không thể yên tâm được.
Bởi vì, trong lúc tiến hành thí nghiệm nhỡ xảy ra chút sai sót nhỏ nào, đến lúc đó, hậu quả không thể nào cứu vãn được.
"Nghe lời, tôi sẽ chuẩn bị quà cho em.
"
Lục Cận Ngôn nói, còn tiến lại gần, cúi đầu hôn lên tóc cậu.
Hôn xong, còn xoa xoa đầu nhỏ của cậu, dặn dò nói: "Ngoan ngoãn ở nhà, nghỉ trưa tôi lại tới, buổi tối!.
.
vẫn có thể đến tá túc* được chứ?"
Dung Niên gật đầu: "Có thể.
"
Đừng nói là tá túc, cậu nguyện ý chia một nửa căn chung cư này cho Lục Cận Ngôn.
Chờ Lục Cận Ngôn vừa đi, Dung Niên vùi người vào sopa, quyết định đặt mua một số đồ dùng.
"Cái này, cái này còn cả cái này,! "
Ngón tay cậu chọc chọc lên màn hình, sau khi đặt một đống đồ lại tiếp tục chọn thiết bị thí nghiệm, xong xuôi mới gọi điện thoại cho ông nội.
Rất nhanh đã tới xế chiều.
Căn phòng bỏ trống phía Tây bị cậu cải tạo thành một cái phòng thí nghiệm mới tinh.
Dung Niên đứng trong phòng thí nghiệm, bàn tay nhỏ nhắn hết sờ cái này, lại sờ cái kia, đôi mắt không giấu nổi vẻ mừng rỡ.
Quá tuyệt.
Có những thứ này, tiếp theo cậu có thể làm được rất nhiều sản phẩm thú vị rồi.
Nhìn thời gian, Dung Niên sờ sờ thiết bị thêm lần nữa, sau đó mãn nhãn bịn rịn không thôi bước ra khỏi phòng thí nghiệm, lúc ra khỏi cửa còn cẩn thận khoá lại.
Như vậy, Lục Cận Ngôn có muốn cũng không nhìn ra được điều gì.
Cơm chiều vẫn là Dung Trì đến đón cậu về Dung gia ăn, mặc dù ông nội cho phép bé ngoan nhà mình ở bên ngoài, nhưng lại thêm một yêu cầu, mỗi ngày phải về nhà dùng bữa.
Dung Niên cũng có thói quen ăn cơm với cả nhà, cho nên không phản đối.
Sau khi ăn xong.
Ông nội chống gậy, ngồi xuống ghế sopa bên cạnh cậu.
Dung Niền nhìn gậy chống lưng, khó hiểu hỏi: "Ông nội, chân của ông vẫn rất khoẻ, tại sao vẫn phải chống gậy ạ?"
Ông nội hắng giọng trả lời: "Đây là trào lưu.
"
"Mấy lão già khác đến tuổi này đều phải chống gậy, ông không thể không hùa theo nha.
"
Dung Niên: "! "
Nhưng mà, chống cái gậy này thì tốt đẹp ở chỗ nào?
Thấy bản thân ông nội cũng thích, nên Dung Niên không ngăn cản.
"Đúng rồi, quyết định xong thời gian rồi.
"
"Năm nay chúng ta sẽ về hơi trễ, hai tuần sau, cả nhà sẽ quay về tiểu đảo, cháu thấy thế nào?"
Dung Niên cầm gối ôm, buồn bã nghĩ cháu thấy chẳng ra gì.
Không biết bao giờ kỳ động dục của cậu mới qua, dù sao hiện tại vẫn còn chưa kết thúc.
Không có Lục Cận Ngôn, chỉ có mình cậu trên tiểu đảo, như vậy chắc chắn không được.
Lời nói của ông nội, nghe có vẻ là đang bàn bạc, nhưng giọng điệu lại dùng chắc chắn từngg câu.
Ý tứ quyết định, hai tuần sau sẽ quay về tiểu đảo.
Đêm hôm đó.
Dung Niêm được anh hai đưa về, ban đem vùi vào trong lồng ngực Lục Cận Ngôn, cảm thấy vô cùng phiền muộn.
"Lục Cận Ngôn.
" Cậu rầu rĩ gọi một tiếng.
Lục Cận Ngôn vỗ nhẹ lưng cậu, thấp giọng trả lời: "Tôi đây, làm sao vậy?"
"Em, em không lâu nữa sẽ phải quay về tiểu đảo.
"
Dung Niên vẫn không nhịn được mà đề cập vấn đề này với Lục Cận Ngôn: "Đến lúc đó còn phải ở lại trên tiểu đảo một thời gian.
"
Lục Cận Ngôn ngẩn ra.
Một lát sau, hắn nghe ra cảm xúc của bé con, dò hỏi: "Có phải em muốn tôi tới đó cùng em đúng không?"
Bởi vì, hiện tại hắn đã có chút hiểu biết với thân thể kỳ quái của Dung Niên.
Cần phải liên tục nhận được sự an ủi từ hắn thường xuyên, nếu không, ngay lập tức cơ thể sẽ xuất hiện những phản ứng rất khó chịu.
Nói một cách khác, Dung Trì không thể rời xa hắn quá lâu được.
"Không phải.
"
Dung Niên lắc đầu: "Em không định bảo ngài cùng đi đến đấy.
"
Trên tiểu đảo, ngoại trừ ông nội anh hai và mẹ, ở đó còn rất nhiều họ hàng thân thích trong tộc.
Những thành viên trong gia đình nhân ngư tương thân tương ái đều ở trên tiểu đảo.
Nếu Lục Cận Ngôn lỗ mãng hấp tấp đi qua đó, nói không chừng còn bị anh hai mình bắt nạt.
Cho dù cậu muốn Lục Cận Ngôn như nào thì cũng không nghĩ rằng sẽ để hắn cùng đi, bản thân rối rắm đến mức không nghĩ được.
"Đừng nghĩ nhiều.
"
Lục Cận Ngôn nhìn cậu rầu rĩ không vui, sâu trong tâm cũng hơi đau lòng, vì vậy hắn dỗ dành cậu: "Chuyện này để tôi nghĩ cách.
"
Hai tuần sau, nếu Dung Niên thật sự quay về tiểu đảo, hắn chắn chắn sẽ cùng đi theo.
Được dỗ một hồi lâu, cảm xúc của Dung Niên mới bắt đầu dịu xuống.
Hai người vẫn như cũ không làm chuyện đấy, chỉ ôm nhau ngủ, nhìn qua Dung Niên không hề xuất hiện những phản ứng khó chịu giống lúc trước.
Thời gian từng chút trôi qua.
Dung Niên thay phiên ở nhà rồi đến phòng thí nghiệm ở trường.
Cậu không nói cho Lục Cận Ngôn biết, trong nhà giấu một cái phòng thí nghiệm, mà bên trong phòng thí nghiệm còn chứa không ít đồ nguy hiểm.
"Niên Niên, ngày nào cũng tới trường, em có cảm thấy nhàm chán hay không?"
Lục Cận Ngôn cũng phát hiện ra khả năng giao tiếp của bé có chút vấn đề.
Ngoại trừ nhà và trường học, những nơi khác, cậu còn không thèm liếc một cái.
Đối với một cậu nhóc con đang tuổi mới lớn mà nói, rõ ràng vô cùng kỳ lạ.
Trước khi bị Dung Trì phát hiện và tẩn cho hắn một trận, Lục Cận Ngôn quyết định sẽ giúp bé con thay đổi.
"Tôi nhớ lúc trước em từng nói với tôi rằng nghỉ hè muốn tới chỗ của tôi làm việc, bây giờ em vẫn muốn tới chứ?" Lục Cận Ngôn hỏi tiếp.
Dung Niên sửng sốt.
Cậu muốn đến chỗ của Lục Cận Ngôn làm việc hè, nhưng mà!
Lần trước bị Lục Cận Ngôn từ chối.
Cho nên cậu không nhắc lại nữa.
Giờ Lục Cận Ngôn đột nhiên nói đến việc này, Dung Niên do dự nói: "Em, em muốn—-"
Muốn ở nhà làm thí nghiệm.
"Được, tôi biết em sẽ muốn đi mà.
"
Lục Cận Ngôn chỉ nghe thấy cậu bảo là muốn, theo bản năng cứ ngỡ cậu đã đồng ý.
Dung Niên: "!.
"
Đầu nhỏ Dung Niên có chút bối rối.
Tại sao mạch não của Lục Cận Ngôn lại không khớp với của cậu vậy trời.
"Em sợ người lạ, cho nên chúng ta cứ từ từ mà tiến.
" Lục Cận Ngôn an bài cho cậu, nói: "Vậy thì ở cạnh tôi đi, làm trợ lý tư nhân cho tôi, thấy thế nào?"
Làm trợ lý tư nhân, phần lớn thời gian chỉ quanh quẩn ở trong văn phòng.
Ngẫu nhiên cũng sẽ tiếp xúc với vài người, nhưng không nhiều.
Như vậy vừa vặn có thể giúp Dung Niên chậm rãi thích ứng.
Giống như điều trị giải mẫn cảm*, từ từ tiến đến, sớm muộn gì Dung Niên cũng sẽ trở nên giống với những đứa trẻ bình thường khác.
Ít nhất thì cũng sẽ không còn sợ hãi đám đông.
Dung Niên nghe hắn sắp xếp, một lúc lâu sau mới gật gật đầu.
Ý tưởng của cậu với Lục Cận Ngôn giống nhau, chậm rãi tiếp xúc với những người khác, chắn chắn!
Chắn chắn một ngày nào đó, cậu có thể khắc phục chứng sợ hãi đám đông.
"Em vẫn phải tới phòng thí nghiệm trong trường học, chỉ những lúc rảnh rỗi mới đến công ty của ngài.
"
Dung Niên ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, hỏi: "Được chứ?"
"Được, thời gian làm việc của em hoàn toàn tự do.
" Lục Cận Ngôn hứa hẹn với cậu: "Chỉ cần em có thời gian đến công ty là được, tiền lương vẫn như cũ không thay đổi.
"
Tóm lại, công việc này chính là dỗ dành bé con, giúp bé con của hắn trị liệu chứng sợ hãi đám đông (sợ xã hội).
Dung Niên chưa bao giờ đi làm việc, nghe vậy cũng cảm thấy vô cùng vừa ý.
"Ngày mai tôi dẫn em tới công ty, để người trong công ty làm cho em