Đèn trong phòng sáng suốt đêm.
Đôi mắt xinh đẹp của Dung Niên đầy nước mắt, ướt dầm dề làm người ta đau lòng.
Lúc mới bắt đầu cậu thấy không thoải mái, nhưng vẫn vừa nhỏ giọng khóc nức nở vừa nỗ lực phổ cập cho Lục Cận Ngôn những gì mình học được.
Những tài liệu cậu học được đều nói loại chuyện này phải làm thật ôn nhu.
Nếu không cậu sẽ rất đau.
Lục Cận Ngôn nghe vậy, động tác thực sự nhẹ nhàng hơn.
Dung Niên bám vào vai hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên hôn hắn như tìm kiếm sự an ủi.
Một đêm này, Lục Cận Ngôn cảm thấy như là giấc mơ.
Không biết qua bao lâu, khuôn mặt thiếu niên trong ngực hắn mới có chút thỏa mãn.
"Niên Niên."
Lục Cận Ngôn không biết phải làm sao với cậu, hắn cúi đầu hôn lên trán tên nhóc trong lồng ngực, nhẹ giọng nói: "Anh mang em đi rửa sạch."
Rửa sạch?
Dung Niên nghe được hai chữ này thì choáng váng, lập tức mở đôi mắt ướt át từ chối: "Không cần."
Cậu úp mặt vào ngực Lục Cận Ngôn, cọ cọ như con mèo nhỏ: "Không cần rửa sạch. Em buồn ngủ quá, muốn anh ôm đi ngủ."
Cậu là người cá, thể chất đặc biệt, cho nên không cần rửa sạch gì cả, lúc này cậu chỉ muốn Lục Cận Ngôn ôm mình ngủ.
Dung Niên vô cùng dính người, Lục Cận Ngôn chỉ cần cứng rắn một chút nói muốn đem cậu vào phòng tắm, nước mắt cậu liền rớt.
Lần đầu tiên Lục Cận Ngôn ăn sạch người ta, tâm trạng vốn không yên, bởi vậy đành dung túng cậu.
Cậu muốn ngủ, vậy ôm cậu ngủ.
Ngày hôm sau.
Lục Cận Ngôn mở mắt, vừa thanh tỉnh một chút, kí ức đêm qua đã tràn về như thác lũ.
Những kí ức vô lí, mê đắm và gây nghiện đó giống như một giấc mơ.
Hắn sửng sốt vài giây, sau đó cúi đầu xuống...
Ánh mắt hắn đúng lúc chạm phải ánh mắt thiếu niên trong lòng, giấc mơ biến thành hiện thực.
Đây là lần duy nhất Dung Niên được thỏa mãn kể từ kì động dục đầu tiên, lúc này thể xác và tinh thần của cậu đều vô cùng ổn định.
Lý trí cũng đã quay về.
Cậu ngẩng mặt lên, ánh mắt trong veo như mặt hồ sau mưa. Nhìn Lục Cận Ngôn được một lúc thì bỗng giãy giụa cố ngồi dậy.
Chiếc chăn bông tuột khỏi vai, Lục Cận NGôn không kịp phòng ngừa, nhìn thấy cơ thể trắng như ngọc trải đầy những dấu vết ám muội của cậu.
"Cảm ơn ngài vì đêm hôm qua, ngài vất vả rồi."
Dung Niên sau khi tỉnh táo thì trở lại bộ dáng lễ phép.
Thật ra toàn thân cậu vẫn hơi đau nhức, đặc biệt là chỗ chưa được rửa sạch kia, rất khó chịu.
Tuy vậy, cậu vẫn mềm mại cảm ơn người trước mặt, trong ánh mắt tràn đầy sự chân thành.
Lục Cận Ngôn đối diện với ánh mắt ấy, khó có thể giải thích mà cảm thấy mình là cầm thú:
(Ăn sạch sẽ con nhà người ta, còn lăn lộn như vầy như vầy, cuối cùng người cảm ơn lại là đứa nhỏ...Nếu chuyện này mà đến tai tên cuồng em trai Dung Trì, sợ là hắn sẽ cầm đao đâm chết mình)
"Không cần cảm ơn." Lục Cận Ngôn dời tâm mắt, hắng giọng: "Tôi ôm em đi tắm rửa."
Dung Niên đương nhiên không muốn làm phiền hắn.
Cả đêm qua cậu đã quấy rầy người ta rồi, rất băn khoăn.
Tuy nhiên trên người dính nhớp mồ hôi thực sự không dễ chịu, hai chân cậu vẫn đang nhũn hết cả, không tiện tự mình tắm rửa.
Trong khi cậu rối rắm, Lục Cận Ngôn nghĩ rằng không nói gì chính là đồng ý, hắn trực tiếp xốc chăn, đem cậu ôm xuống giường.
Sau khi tắm xong, Dung Niên đã sạch sẽ thậm chí cơm cũng không thèm ăn.
Cậu ôm chiếc gối cá khô nhỏ, thứ mà bản thân đã vô thức tìm kiếm khi đang mơ màng trong ngực Lục Cận Ngôn đêm qua.
Đây là một vấn đề nhỏ về giấc ngủ của cậu, cần phải ôm cá khô nhỏ mới an tâm say giấc.
"Em phải đi rồi."
Dung Niên nhét gối ôm vào chiếc cặp nhỏ, vừa đeo nó lên vừa nói với Lục Cận Ngôn.
Bây giờ đã muộn, nếu cậu vẫn không quay về thì ông nội sẽ đến chỗ Cư Cư tìm người.
Lục Cận Ngôn thấy người đã đứng trước cửa, hai chân có vẻ không được ổn, đang chuẩn bị mở lời đưa cậu đi.
Nhưng không ngờ rằng hành động tiếp theo của Dung Niên khiến hắn hoàn toàn toàn choáng váng.
Dung Niên nắm chặt quai đeo cặp sách đứng ở cửa, ánh mắt dừng trên người hắn, giống như đang chuẩn bị đưa ra một quyết định.
Ngay sau đó --
Dường như Dung Niên đã nghĩ xong, cậu nhìn chằm chằm hắn hai giây, sau đó cong lưng cung kính cúi chào hắn một cái.
"Đêm hôm qua đã quấy rầy ngài rồi, cảm ơn ngài!"
Cái cúi chào này khiến khuôn mặt trước giờ lạnh lùng của Lục Cận Ngôn như hiện lên một vết nứt, cơ thể hắn cũng trở nên cứng ngắc.
Sau khi hoàn thành đại lễ, Dung Niên cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn.
Cậu không chờ Lục Cận Ngôn đáp lại, trực tiếp đẩy cửa chạy ra khỏi biệt thự.
Cư Tử Dật đã sớm đỗ xe cách đó không xa.
Anh ngồi ở ghế lái ngáp liên tục, Cư Tử Dật chính là một con cú chính hiệu, với anh mỗi ngày mới đều bắt đầu từ lúc mười hai giờ trưa trở đi.
Dung Niên đã