Bầu không khí yên tĩnh đến mức quỷ dị.
Dung Niên nhìn bọn họ, đôi mắt cong cong cũng dần mất đi ý cười.
Cậu nắm lấy ngón tay Lục Cận Ngôn, theo bản năng dùng sức thêm mấy phần.
"Mọi, mọi người." Cậu do dự nói: "Nếu không chấp nhận được cũng không sao, em sẽ không làm ảnh hưởng đến mọi người, sau này em sẽ—"
Cậu còn chưa nói xong, mọi người đang giật mình vì sự come out đột ngột này lập tức lấy lại tinh thần.
"Nói linh tinh cái gì đấy." Giáo sư nghiêm mặt giáo huấn: "Tại sao chúng ta lại không tiếp thu được? Bây giờ là thế kỷ bao nhiêu rồi, chỉ cần hai người vui vẻ thì nam hay nữ có quan trọng gì."
Giáo sư dẫn đầu lên tiếng, các đàn anh đàn chị cũng theo đó giật mình tỉnh mộng, thi nhau mở miệng.
"Niên Niên à, bọn này đang rất tiếc đó, bắp cải Thuỷ Linh Linh được viện hoá học chúng ta chăm nom suốt ba năm ròng đột nhiên lại bị...!ách, chị không có ý nói Lục học trưởng là lợn, ý của chị là bông hoa chúng ta nuôi ba năm đột nhiên cắm...!Cũng không đúng, Lục học trưởng em không hề ám chỉ anh là cứt trâu.
Vốn dĩ định thể hiện rằng mình có thể chấp nhận được, nhưng nhất thời đàn chị lại nổi lên tình thương của mẹ, càng nói càng sai, thấy ánh mắt Lục Cận Ngôn liếc qua đây, cô dứt khoát duỗi tay "Bộp" một cái, che miệng lại.
Đại ca tha mạng!
Em câm miệng ngay đây!
Ở lại nói thêm với mọi người vài câu, ngay lúc định chào tạm biệt, Lục Cận Ngôn bỗng lãnh đạm nói: "Cảm ơn mọi người thường xuyên giúp đỡ Niên Niên, đợi lát nữa hết bận, mọi người có thể sử dụng tầng hai Hải Yến, đêm nay tầng hai hoàn toàn miễn phí."
"Lần này tôi còn phải cùng Niên Niên đi hẹn hò, tạm thời chưa có thời gian dùng bữa với các vị.
Chờ có thời gian, đích thân tôi sẽ mở một bữa tiệc chiêu đãi* mọi người."
*Chiêu đãi: (Trang trọng) đón tiếp và mời ăn tiệc, vui chơi (thường là long trọng)
Tuy giọng điệu hắn lạnh nhạt nhưng lời nói rất có tâm, bọn họ vẫn có thể cảm nhận được.
Đặc biệt là hai từ Hải Yến, nghe vào ngập tràn thành ý!
Hải Yến là một nhà hàng năm sao, bên trong chuyên phục vụ hải sản.
Nhắc tới nơi này, trong đầu bọn họ chỉ hiện lên một chữ.
Đắt.
Chỗ đấy vô cùng đắt luôn!!
Tuy rằng giá đắt cắt cổ nhưng hương vị lại không tồi chút nào.
Ở trên mạng cũng có danh tiếng khá tốt.
Lục Cận Ngôn mời xong, nghe mọi người ai nấy đều đồng ý rồi mới nắm tay Dung Niên, xoay người rời đi.
Đàn chị vừa nãy nói sai nhìn chằm chằm bóng dáng của hai người, bỗng dưng cảm khái nói: "Các cậu nói xem, Lục học trưởng cùng Niên Niên nhìn trông xứng đôi đấy chứ."
"Đúng đó, tính tình Dung Niên sợ người lạ lại không thích tiếp xúc với người khác.
Mình còn tưởng thằng bé vẫn luôn đơn độc chứ, giờ xem ra nhóc ấy thực sự rất thích Lục học trưởng, may thay Lục học trưởng cũng đối xử chu đáo với thằng bé."
"Hai người bọn họ thật ngọt ngào, nhưng mà cậu còn nhớ không.
Trường chúng ta có một câu lạc bộ tên "Mê muội" dành cho Lục học trưởng, sau khi anh ấy tốt nghiệp, câu lạc bộ "Mê muội" không những không giải tán mà còn mở rộng thêm?"
"Nhớ chứ, diễn đàn trường học với cả Weibo đều có nhóm chat cực khủng về Lục học trưởng, tớ thấy có rất nhiều người tham gia vào nhóm chat, toàn là mấy lời tỏ tình."
Đương lúc nói chuyện, hai người bỗng dưng liếc nhau, đều nhìn thấy suy nghĩ tương tự từ trong mắt đối phương.
"Làm chứ?"
"Triển đi."
Trao đổi ám hiệu xong, hai người thuần thục mở Weibo ra, tìm thấy nhóm chat liền tiện tay lướt lướt, tất cả đều là tình ý của nữ giới dành cho Lục Cận Ngôn.
Có vài câu vừa buồn nôn vừa tự luyến, các cô đọc mà không khỏi xoa xoa hai cánh tay, đành chịu thôi, da gà da vịt cũng phải rơi đầy đất.
"Mấy người đừng suốt ngày ảo tưởng nữa.
Lục Cận Ngôn có người bên cạnh rồi, lượn hết đi."
Đàn chị gửi tin nhắn không nói ra tên Dung Niên.
Cô cũng đâu có ngu, một đám người thèm muốn Lục Cận Ngôn ở đây, nếu bọn họ biết được là Niên Niên, phỏng chừng đều nổi lên tâm địa tà ác.
Chỉ cần tuồn ra Lục Cận Ngôn có người bên cạnh là đủ rồi.
Để cho đám người này hết hy vọng, dừng lại việc mỗi ngày phát ra những câu nói buồn nôn đó, nếu Niên Niên mà nhìn thấy thì chắc sẽ đau lòng lắm.
Bởi vì dưới tình huống bình thường, làm gì có ai vui khi nhìn thấy bạn trai mình bị người ta thèm muốn đâu.
Gửi xong, đàn chị liền logout, bất chấp tin nhắn của mình đưa tới bao nhiêu ý kiến trái chiều.
"Giáo sư! Mấy năm liên tục đều thoát đơn* vậy mà tụi em vẫn là chó FA! Em mạnh mẽ yêu cầu chúng ta nên đi ăn một bữa tiệc thật lớn để đền bù nỗi cay đắng khi bị ăn cơm chó."
*Thoát đơn: Từ bỏ độc thân, một từ mới trên mạng, có nghĩa là bỏ độc thân, tức là nam tìm bạn gái, nữ tìm bạn trai, bắt đầu yêu và tạm biệt cuộc sống độc thân.
Phòng thí nghiệm vô cùng náo nhiệt.
Phía cổng trường, sau khi Dung Niên ngồi vào ghế phụ, không thèm thắt đai an toàn trước mà đã "Chụt" Lục Cận Ngôn một cái.
Cả ngày chưa nhìn thấy Lục Cận Ngôn, trong lòng cậu nhớ không sao tả được.
"Đi đâu? Về Dung gia à?"
Lục Cận Ngôn biết Dung Niên hay về Dung gia dùng cơm chiều.
Dung Niên vô cùng xoắn xuýt, muốn đi hẹn hò nhưng còn phải về nhà.
"Anh đưa em đến cổng tiểu khu, ở đó chờ em ăn cơm xong chúng ta lại đi hẹn hò, như vậy càng có thêm thời gian, được không?" Lục Cận Ngôn dỗ dành cậu.
Dung Niên gật đầu: "Vâng ạ."
Đợi ăn cơm chiều xong là cậu có thể ở bên cạnh Lục Cận Ngôn thật lâu rồi, đến tối có khi còn được ôm nhau ngủ!
Ước chừng chưa đầy một tiếng.
Dung Niên đã tức tốc ăn xong bữa cơm, không cần nhờ anh hai đưa mà tự mình đi bộ ra cổng tiểu khu.
"Ngài đỗ xe ở đây nguy hiểm lắm." Dung Niên vừa đi ra đã giục hắn nhanh nhanh rời đi: "Nếu anh hai mà nhìn thấy thì chắc chắn sẽ tức giận đánh người."
Lục Cận Ngôn nghe vậy cũng không hoảng sợ chút nào.
Hắn bình tĩnh nói: "Yên tâm, trong khoảng thời gian này anh hai em không đủ tinh lực để điều tra anh đâu."
Có Lục Đinh Diệp quấy phá, đừng nói Dung Trì điều tra hắn, có khi trong đầu chỉ sót lại một ý nghĩ: Đâm chết Lục Đinh Diệp.
Đến mức bản thân mình, ừm, vô cùng an toàn.
Mắt thấy Dung Niên vừa dùng cơm xong, Lục Cận Ngôn không dẫn cậu đi ăn nữa.
Người khác hẹn hò đều trước xem phim sau mua sắm.
Nhưng Dung Niên sợ hãi đám đông, mấy địa điểm hẹn hò đó không thích hợp với bọn họ.
Lục Cận Ngôn nhìn bé con phóng ánh mắt mong chờ hẹn hò lại đây, hắn trầm tư một lát rồi mở miệng nói: "Niên Niên, hay là đến rạp chiếu phim tư nhân nhé!"
Dung Niên không quá hứng thú với rạp chiếu phim.
Còn Lục Cận Ngôn thì đang nghĩ xem nơi nào ít người mà lại khiến trẻ con yêu thích.
Sau một lúc lâu, hắn mới nghĩ ra một nơi.
"Niên Niên, đi bơi hoặc ngâm suối nước nóng, em chọn cái nào?" Hắn hỏi.
Trong trí nhớ, bé con thích nhất là nước, chọn