Lục Cận Ngôn vô cùng tự tin, bản thân hắn mấy năm nay luôn xem bơi lội như môn thể thao rèn luyện, dưới nhiều năm rèn luyện như vậy, hắn tự thấy được rằng tốc độ của mình có thể nghiền áp được bé con bên cạnh hắn.
"Một, hai....!năm!" Dung Niên bình tĩnh đếm giây cho hắn.
Với năm giây, Lục Cận Ngôn đã kéo một khoảng cách rất xa với Dung Niên.
Nhưng Dung Niên một chút cũng không hề hoảng hốt.
Đôi mắt xinh đẹp của cậu cong thành hình trăng non, sau khi nhảy vào trong nước, đôi chân như hóa thành đuôi cá, ở trong nước vẽ lên một vệt nước long lanh, đuổi theo Lục Cận Ngôn.
Qua vài giây tiếp theo.
Trên mặt Lục Cận Ngôn ướt đẫm nước, bé con mà hắn cho rằng có thể vững vàng nghiền áp đã giáng cho hắn một cú tát thật lớn.
Đáy mắt hắn tối sầm lại, không hiểu sao trên mặt bỗng hơi đau.
Mắt thấy Dung Niên sắp bơi tới giữa đích mà Lục Cận Ngôn hắn thì vẫn cách xa cậu khoảng hơn một mét.
Dung Niên đắc ý quay đầu lại nhìn, đang định khoe khoang bỗng nhận ra Lục Cận Ngôn đằng sau đột ngột đứng im, hít một hơi rồi cau mày.
Cậu sửng sốt.
"Lục Cận Ngôn, ngài bị sao vậy?"
Trong lòng Dung Niên căng thẳng, bơi ngược lại theo bản năng, mang khuôn mặt nhỏ tràn ngập vẻ lo lắng tiến đến gần Lục Cận Ngôn.
Lục Cận Ngôn thấy cậu bơi trở về, lông mày nhíu chặt thoáng thả lỏng, sau đó hắn vươn tay nắm lấy cằm cậu mạnh mẽ hôn xuống.
Dung Niên bị hôn đến đầu óc choáng váng.
Chờ lấy lại tinh thần, đang định nhìn Lục Cận Ngôn thì đã thấy hắn nhân lúc cậu ngây ngốc phóng nhanh tới bên kia bờ!
Khuôn mặt nhỏ của Dung Niên ngây ra.
Cái, cái người không biết xấu hổ này tuyệt đối không phải bạn trai cậu.
"Niên Niên, bị anh hôn đến say rồi à?" Lục Cận Ngôn dựa vào vách tường mỉm cười nhìn cậu.
.
Xin ủng hộ chúng tôi tại ~ T R U M t r u y e n.
ог G ~
Dung Niên: "......."
Dung Niên phồng khuôn mặt nhỏ lên, thở phì phò xong liền đập tay xuống nước, không phục nói: "Ngài ăn gian!"
Lục Cận Ngôn ôm bé con bị mình chọc tức thành con cá nóc nhỏ vào trong lồng ngực, giọng điệu trầm thấp pha lẫn ý cười: "Lúc chúng ta thi đấu cũng có cấm không được ăn gian đâu."
Dung Niên nghẹn họng, không biết phải nói gì.
Lục Cận Ngôn tiếp tục thơm lên khuôn mặt nhỏ của cậu: "Ngoan nào, đánh cược cũng phải có lúc thua."
Dung Niên bị hắn nhẹ nhàng hôn đến mềm lòng, cuối cùng vẫn ậm ừ nói: "Được rồi, em không nhắc đến việc thi đấu không được ăn gian, cho nên, cho nên em thua."
"Đợi đến lúc về đảo, em sẽ lén mang ngài theo." Cậu nói
Lục Cận Ngôn "Ừ" một tiếng.
Được Dung Niên mang về giấu đi, đối với hắn đây đúng là phần thưởng cực kỳ dụ hoặc.
Cho nên vừa rồi hắn mới dùng mọi thủ đoạn để lấy được phần thưởng này.
Giờ phần thưởng đã nằm trong tay, hắn phải đi dỗ bé con trong lồng ngực thôi: "Xét theo tính khách quan thì đúng là anh thắng.
Nhưng anh thừa nhận là vừa rồi anh bắt nạt Niên Niên."
"Vì thế ở trong lòng anh Niên Niên mới là người chiến thắng.
Chờ khi trở về anh vẫn sẽ tặng món đồ thủ công tinh xảo kia cho em."
Dù được dỗ dành nhưng Dung Niên vẫn không lung lay.
Cậu nhăn khuôn mặt nhỏ, suy nghĩ bắt đầu hỗn loạn.
Cậu là người thắng trong lòng Lục Cận Ngôn, nhưng Lục Cận Ngôn mới là người chiến thắng trong cuộc thi đấu.
Vậy, vậy tóm lại cậu có thắng hay không....
Lục Cận Ngôn nhìn vẻ mặt cậu, biết ngay trong đầu nhỏ vẫn đắn đo chuyện này.
"Bé ngoan không nghĩ nữa."
Lục Cận Ngôn sợ cậu tiếp tục tức giận, vì thế hắn bóp bóp khuôn mặt nhỏ mềm mại, túm lấy cậu bơi ra giữa bể: "Nào, chúng ta bơi thêm lúc nữa."
Dung Niên được hắn dắt theo bơi hai vòng, quả nhiên liền ném chuyện vừa nãy ra sau đầu.
"Lục Cận Ngôn! Có phải em rất giỏi đúng không?"
Dung Niên cho hắn chiêm ngưỡng đủ loại tư thế.
Ngụp mặt xuống nước mấy phút cũng không đổi sắc, nhưng lại dọa Lục Cận Ngôn sợ thót tim.
"Đúng là rất giỏi." Lục Cận Ngôn mạnh mẽ lôi cậu ra khỏi nước, trước tiên khen một câu rồi sau đó mới dạy dỗ: "Cho dù có giỏi đến mấy thì cũng không thể ỷ mình giỏi mà nín thở trong nước lâu như vậy có biết không, nhỡ đâu ngất xỉu thì phải làm sao bây giờ?"
Dung Niên bị hắn mắng không phục.
Không có khả năng chìm xuống đáy nước được, làm gì có con cá nào lại chết đuối cơ chứ!
Nhưng những lời này lại không thể nói, cho nên cậu vẫn phải hứng trọn trận dạy dỗ kè kè bên tai.
Hai người ngâm trong nước một lúc lâu.
Lục Cận Ngôn sợ cậu nhiễm hơi lạnh, sau khi ra khỏi bể bơi hắn lại dẫn cậu đi tắm suối nước nóng.
Suối nước nóng cũng là một trong những danh mục hot của câu lạc bộ.
Tuy hai con suối nằm cạnh nhau nhưng được ngăn cách riêng biệt, Lục Cận Ngôn dẫn cậu đến nơi mình hay dùng, không mở cái bể cấm người ngoài nhìn kia.
Ấy vậy mà bên cạnh vẫn còn một cái khác.
"Lục Cận Ngôn, cái đằng kia cũng không mở cho người ngoài ạ?" Sau khi Dung Niên được hắn dắt tới suối nước, cậu tò mò chỉ vào một suối nước khác đằng sau thạch đá hỏi.
"Ừm, cái đó là của riêng chủ sở hữu." Lục Cận Ngôn giải thích cho cậu: "Anh họ anh dùng."
"Thật ra ban đầu xây dựng suối nước nóng này là để dành cho y, y bị tàn tật cho nên để y ngâm cái này, để xem có đỡ tàn hơn chút nào không."
Dung Niên một bên nghe hắn tri kỷ xây suối nước nóng vì anh họ, một bên tưởng tượng hình ảnh anh họ tàn tật.
Nhất thời liền không rõ rốt cuộc Lục Cận Ngôn đối với anh họ là yêu hay hận.
"Sau này rảnh rỗi thì chúng ta có thể đi ngâm cái này nhiều một chút." Lục Cận Ngôn kéo bé con chỉ mặc quần bơi đến bên người mình, bàn tay to vuốt từ thắt lưng cậu xuống, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên dáng vẻ đứng đắn, đã thế còn kèm theo giọng điệu bình tĩnh khi nói về những chỗ tốt của suối nước nóng.
Dung Niên bị bàn tay to không đứng đắn ấy làm cho cả người mềm nhũn.
Cậu khẽ đỏ mặt, nhào vào cổ Lục Cận Ngôn mổ như con gà mổ thóc.
"Lục Cận Ngôn....." Cậu rầm rì: "Muốn."
Lục Cận Ngôn cẩn thận hôn lên mặt mày cậu, trên tay không ngừng trêu chọc bé con, nhưng những nơi khác lại không chịu thỏa mãn cậu: "Niên Niên, giọng em thật hay"
Giọng hắn trầm thấp dễ nghe, như thể dụ dỗ: "Giờ anh là bạn trai em rồi, em cũng nên sửa lại xưng hô chứ."
Dung Niên mở to đôi mắt ướt át, mê mang nhìn hắn: "Sửa ạ.....!vậy đổi thành gì?"
"Không biết." Lục Cận Ngôn cắn lên đôi tai ửng hồng, nhấn mạnh: "Em tự nghĩ đi, tóm lại không được gọi tên đầy đủ."
Dung Niên bị yêu cầu này làm cho phát cáu.
Không được gọi tên Lục Cận Ngôn đầy đủ, vậy, vậy thì phải gọi như nào.
"Chú Lục." Cậu thử gọi.
Lục Cận Ngôn: "......."
Mặt Lục Cận Ngôn tối sầm lại, đút thêm một ngón tay, hàm răng ngứa ngáy.
"Niên Niên chê tuổi tác anh sao?" Hắn hỏi: "Cho nên mới gọi anh là chú để nhắc nhở anh?"
Dung Niên bị nhét thêm một ngón tay, cả người càng thêm mềm oặt, khoé mắt cũng hồng đến đáng thương.
"Anh, anh Lục!"
Cậu lại gọi thêm lần nữa, trong giọng nói còn kèm theo tiếng khóc nức nở, hàm răng cạp lên bả vai Lục Cận Ngôn bị bắt nạt đến đáng thương.
Lục Cận Ngôn nghe cậu luôn miệng gọi Dung Trì là anh rồi nên cũng không hứng thú từ anh lắm.
"Em có anh trai ruột rồi, không thiếu người anh này đâu ha.
Đổi cái khác."
Dung Niên luống cuống đổi thêm vài xưng hô nữa nhưng Lục Cận Ngôn không ưng một cái nào.
Một bên ra lệnh tiếp tục đổi xưng hô một bên dùng tay trêu chọc cậu, nhất quyết không chịu cho cậu thoả mãn.
Dung Niên bị chọc phát khóc chít chít.
"Ngài xấu thế!"
Cậu vươn tay, định hất cánh tay Lục Cận Ngôn đi để trốn thoát.
Nhưng Lục Cận Ngôn sao có