Nước biển vô cùng lạnh, da thịt nóng bỏng ngâm trong nước nhưng vẫn không xua tan được nhiệt độ kia.
Rõ ràng trong lòng Dung Niên đã quyết định không đoái hoài đến Lục Cận Ngôn nữa thế nhưng giờ phút này cơ thể nóng cháy vẫn nghĩ tới hắn.
Không biết qua bao lâu.
Có tiếng bước chân càng lúc càng tới gần.
"Niên Niên, Niên Niên em ở đâu?" Lục Cận Ngôn bước nhanh tới, hắn nhớ lại lời Cư Tử Dật miêu tả, đáy mắt ngập tràn sự hối hận.
Sớm biết như vậy thì trong lúc nghe điện thoại hắn đã chú ý động tĩnh trong phòng một chút rồi.
Hoặc là vừa rồi đi ra ngoài, lúc trở về phải khóa cửa thật kỹ.
Như vậy thì lúc bé con vào phòng cần phải gõ cửa.
Nhớ lại nội dung cuộc gọi ban nãy, Lục Cận Ngôn hoàn toàn có thể tưởng tượng được lúc này Niên Niên của hắn khóc đáng thương như thế nào.
Bé con vốn dĩ đã nhát gan, bình thường chỉ lộ ra chút dấu vết thôi mà đã khẩn trương đến mức mất bình tĩnh.
Bởi vì không muốn dọa cậu sợ cho nên Lục Cận Ngôn mới cố gắng nhẫn lại, muốn đợi thêm một khoảng thời gian nữa, đợi đến khi có cơ hội thích hợp thì hắn sẽ nhắc đến chuyện này.
"Niên Niên, em đi ra đây được không?" Giọng Lục Cận Ngôn khàn khàn: "Anh biết em đang ở chỗ này."
"Em nghe anh nói, sự tình không phải như những gì em vừa nghe thấy....."
Một bên hắn cùng Dung Niên nói chuyện, một bên tìm kiếm vị trí của cậu.
Nghe thấy âm thanh quen thuộc cách đó không xa, Dung Niên bảo muốn cùng người ta đoạn tuyệt nhưng cuối cùng vẫn mềm lòng.
"Lục Cận Ngôn." Cậu ôm cái đuôi, nức nở nói.
Thân hình nhỏ nhắn dần dần nổi lên, nhưng cậu không đáp lại Lục Cận Ngôn mà chỉ cẩn thận núp sau tảng đá cao hơn mặt nước.
Tiếng nước chảy truyền thẳng vào tai Lục Cận Ngôn.
Vốn dĩ bản thân hắn đã mẫn cảm với tiếng động bốn phía xung quanh, ngay khi nghe được âm thanh này, hắn lập tức đi vào trong biển.
"Niên Niên."
Ánh mắt hắn chuẩn xác rơi vào hòn đá không sai một ly, cục đá kia nằm ở dưới nước, phát ra tia sáng màu xanh huyền ảo.
Không phải nước biển.
Rõ ràng...!rõ ràng là ánh sáng chiết xạ của vảy.
Yết hầu hắn thắt lại, đáy mắt tối sầm nhìn hòn đá gần trong gang tấc.
"Niên Niên." Hắn gọi lại lần nữa: "Ra đây, để anh ôm một cái."
Dung Niên muốn đi ra ngoài.
Cậu nắm chặt vảy, đôi mắt hông hồng khóc sưng thành quả đào nhỏ.
Nghe thấy âm thanh của Lục Cận Ngôn, tưởng tượng ra dáng vẻ của hắn, cậu mới phát hiện hóa ra mình lại là một con cá không có tiền đồ như vậy.
Chẳng sợ Lục Cận Ngôn sẽ làm chuyện gì không tốt với cậu, vừa mới nghe thấy giọng hắn thôi mà đã không nhịn được muốn ôm một cái rồi.
Dù bị đè nén nhưng hắn vẫn nhận ra âm thanh nghẹn ngào, chui vào tai Lục Cận Ngôn quả thực là khiến hắn sắp mất đi lý trí.
"Đừng khóc, Niên Niên, anh cam đoan sẽ không làm em bị thương."
Hai người bọn họ cách nhau một tảng đá, nhưng Lục Cận Ngôn không cứng rắn đi tới.
Hắn sợ sẽ dọa cậu chạy.
Âm thanh khàn khàn vẫn tiếp tục vang, Lục Cận Ngôn gần như là dùng ánh mắt ôn nhu từ trong sương cốt nhìn tảng đá kia, hắn nhỏ giọng nói: "Anh biết Niên Niên là của anh là một bé nhân ngư."
Lời này vừa nói xong, vốn dĩ Dung Niên có chuẩn bị tâm lý nhưng cái đuôi vẫn không nhịn được vỗ lên mặt nước.
Cậu vẫn cảm thấy sợ hãi.
Giọng điệu Lục Cận Ngôn tràn ngập sự kiên nhẫn, hắn đứng trong biển, nửa người dưới bị nước biển nhấn chìm.
Dung Niên trầm giọng phát ra tiếng khóc nức nở, cuối cùng cậu cũng mở miệng.
"Lục Cận Ngôn." Cậu thốt lên.
Nghe thấy lời đáp của cậu, tinh thần Lục Cận Ngôn run lên, lập tức trả lời: "Anh đây."
Dung Niên ôm cái đuôi lên, khuôn mặt nhỏ cò cọ vào chiếc đuôi lạnh lẽo như đang tìm vật gì đó để an ủi.
Một lúc lâu sau.
Cậu khẽ lắc lư cái đuôi màu xanh băng bơi ra từ sau phiến đá.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng ướt dầm dề nước mắt vẫn còn mang theo sợ hãi nhưng vẫn cố bày ra dáng vẻ bình tĩnh.
"Em, em cho anh sờ cái đuôi một tí.
Anh đừng để Mael phẫu thuật em được không?" Giọng nói Dug Niên mềm như bông còn pha lẫn tiếng khóc nức nở.
Cuối cùng ánh mắt Lục Cận Ngôn rơi lên cái đuôi của cậu.
Lần này không có bất cứ một vật gì che chắn, rốt cuộc hắn cũng có thể thấy rõ cái đuôi thường xuất hiện trong trí tưởng tượng của hắn.
Sắc lam xinh đẹp thuần túy cùng với ánh sáng nước biển khiến nó đẹp đến mức Lục Cận Ngôn hoài nghi tất cả điều này có phải sự thật hay không.
Ngón tay dùng sức bấm vào đùi.
Đau đớn kịch liệt khiến cho Lục Cận Ngôn tỉnh lại.
Không phải đang mơ.
Cảnh tượng trước mắt là sự thật.
Niên Niên của hắn đang lo lắng đưa cái đuôi đến trước mặt hắn, mời hắn sờ cái đuôi.
"Anh hai nói cái đuôi của em là cái đẹp nhất anh ấy từng gặp.
Dung Niên tiếp tục đẩy mạnh tiêu thụ cái đuôi nhỏ của mình: "Anh sờ một chút đi thoải mái lắm, sờ xong thì không được----"
Chưa nói xong, Lục Cận Ngôn đột nhiên vươn tay kéo cậu vào trong lồng ngực.
Không vội vã sờ đuôi mà trước tiên hôn lên khuôn mặt nhỏ ướt dầm dề rồi xoa dịu cảm xúc của cậu.
"Lát nữa sờ đuôi em sau."
Ôm bé con vào lòng xong, hắn mới nhận ra thân mình bé con vẫn còn run rẩy.
"Niên Niên, trước tiên nghe anh nói.
Cuộc điện thoại vừa rồi là của Mael chủ động gọi tới, nhưng anh nói chuyện như vậy với gã không phải là muốn làm đồng lõa với gã."
"Mà là để dụ gã ra, xem trong tay gã có những gì rồi sau đó tiêu diệt gã.
Chỉ cần gã biến mất cùng với đống thí nghiệm ấy, em mới có thể an toàn được, biết không?"
Dung Niên: "....."
Trên khuôn mặt nhỏ của Dung Niên nhuốm đầy vẻ mê man.
"Vừa, vừa nãy anh nói với Mael như vậy...!là để bảo vệ em?"
Lục Cận Ngôn tì trán mình lên trán cậu, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, nhóc nhân ngư của anh ngoan như vậy mà người xấu còn muốn bắt nạt em ấy, mơ tưởng em ấy.
Cho nên đương nhiên anh muốn bảo vệ em ấy thật tốt."
Dung Niên sửng sốt một lúc lâu mới tiêu hóa hết mấy lời này.
Cậu lo lắng sợ hãi nửa ngày, mãi đến khi nghe thấy lời giải thích của Lục Cận Ngôn mới nguôi ngoai đi phần nào.
"Oa" một tiếng.
Dung Niên ôm đáp lại hắn, khuôn mặt ướt dầm dề chôn sâu vào trong cổ Lục Cận Ngôn, khóc như trút được gánh nặng.
Lục Cận Ngôn không cản cậu khóc.
Vừa rồi bé con đã rất sợ hãi, giờ lại không cho khóc thì cũng quá tội nghiệp rồi.
Không biết khóc bao nhiêu lâu.
Cuối cùng Dung Niên mới ngưng giọng, cậu giơ tay lau nước mắt, đoạn ngẩng khuôn mặt nhỏ: "Lục Cận Ngôn, em muốn hôn."
Lúc này mới được ôm một cái.
Cậu còn muốn thơm thơm.
Lục Cận Ngôn nhấc eo cậu ghì lên tảng đá, như cậu mong muốn, hắn thẳng thắn trao cho cậu một nụ hôn thật triền miên.
Dung Niên yêu cầu được hôn nhưng lại bị hôn đến ná thở, khổ nỗi cậu không đẩy đối phương ra được vậy nên cậu dứt khoát vung cái đuôi, bất bình đập lên mặt nước.
Bọt nước bắn lên mặt Lục Cận Ngôn làm cho lý trí của hắn vớt vát về được một chút, hắn khẽ buông lỏng cơ thể mềm như bông của bé con ra.
Đến lúc này, cảm xúc của Dung Niên mới bình tĩnh lại phần nào.
Lục Cận Ngôn cởi hết quần áo rườm