Lục Cận Ngôn nhìn dáng vẻ tức giận của bé con, thầm nghĩ như anh thì chỉ có thể coi là lừa cá nhưng không thành thôi.
Không lừa được thì sao? Đơn giản, dùng biện pháp cưỡng chế.
Hắn bước vài bước về phía trước, trực tiếp ghì bé con vào trong ngực, ánh mắt đặt trên cái đuôi làm mình yêu thích không thôi, cố kiềm chế hai bàn tay lại.
Vốn bị lộ acc clone nên trong lòng Dung Niên hẵng còn đang thấp thỏm.
Cậu sợ Lục Cận Ngôn ngoài miệng nói không sao, nhưng thực tế lại vô cùng sợ hãi.
Mãi cho đến trận giao phối vừa rồi, cuối cùng Dung Niên cũng xác định được Lục Cận Ngôn thích cái đuôi của mình.
Cậu ngẩng đầu nhỏ lên, sắc hồng trên mặt vẫn chưa phai, đôi mắt ướt dầm dề vừa trong suốt vừa sạch sẽ: "Lục Cận Ngôn, anh thật sự sẽ không giải phẫu em sao?"
Lục Cận Ngôn xoa xoa tóc cậu, trịnh trọng cam đoan với bé cá ngốc nhà mình: "Không đâu.
Anh cũng sẽ không để bất kỳ một tên nào giải phẫu em."
Dung Niên ngoan ngoãn gật đầu.
Hai người ngồi trên bãi cát một lúc lâu, cuối cùng Dung Niên cũng thu cái đuôi về được.
Lục Cận Ngôn nhìn cái đuôi màu lam kia biến mất, đáy mắt phảng phất chút tiếc nuối.
Sau khi biến hai chân trở lại, Lục Cận Ngôn đưa cho cậu một bộ quần áo đàng hoàng rồi ôm cậu trở về phòng.
Cư Tử Dật vẫn luôn đứng chờ ở cửa, thấy hai người quay lại, anh vội vã tiến lên đón.
"Niên Niên, cậu-----"
Vốn anh định hỏi cậu có ổn hay không, nhưng ngay thấy khuôn mặt nhỏ của Dung Niên, vẻ mặt anh lập tức nghẹn đến đặc sắc.
"Vừa nãy tôi với Niên Niên có chút hiểu lầm, hiện tại đã giải quyết xong xuôi, em ấy không sao hết." Lục Cận Ngôn bình tĩnh giải thích.
Cư Tử Dật khô khan đáp: "Ồ, không sao thì tốt."
Lục Cận Ngôn "Ừ" một tiếng, ôm Dung Niên vừa mới mơ mơ màng màng ngủ gật trong ngực hắn vào phòng.
Chờ đến xế chiều.
Dung Niên bị âm thanh rột rột phát ra từ cái bụng đói meo đánh thức.
Cậu duỗi người, thấy bên cạnh đã trống rỗng.
Sau khi ngây ngốc vài giây, cậu há mồm gọi Lục Cận Ngôn theo bản năng.
Rất nhanh Lục Cận Ngôn đã tới đây, hắn khom lưng xoa xoa khuôn mặt nhỏ mềm mại của cậu: "Dậy rồi à?"
Dung Niên sờ bụng: "Đói."
Cả buổi sáng vần qua vần lại, đến cả cơm trưa cậu cũng chưa được ăn, bây giờ cậu vô cùng đói.
Lục Cận Ngôn đỡ cậu ngồi dậy, hôn lên trán cậu rồi xoay người đi lấy quần áo cho cậu.
"Dì hai em đến gọi em đi ăn cơm, anh để Cư Tử Dật xử lý rồi.
Hiện tại cũng đã đến giờ dùng cơm chiều, em cứ đi dùng bữa đi."
Dung Niên ngoan ngoãn gật đầu, gật xong cậu mới sững sờ.
"Có phải anh cũng chưa ăn trưa đúng không?" Cơm Lục Cận Ngôn ăn đều là do cậu mang về, giữa trưa cậu không đi ra ngoài cho nên Lục Cận Ngôn cũng không có cơm ăn.
"Anh ăn rồi." Lục Cận Ngôn bình tĩnh nói: "Anh vừa đi ra ngoài một vòng."
Dung Niên: "????"
Đôi mắt Dung Niên lập tức trợn tròn, cậu quỳ hai gối, kéo kéo áo Lục Cận Ngôn: "Anh, anh đi ra ngoài?"
Không có mình dẫn đường, lén đi ra ngoài.
"Đúng vậy."
Dung Niên khẩn trương không chịu được: "Vậy anh có gặp phải ai hay không?"
Lục Cận Ngôn lắc đầu: "Không có."
Khi ra ngoài, hắn khá là điệu thấp kể cả khi không có Dung Niên đi cùng, hắn cũng không bị người trên đảo chú ý.
Lần này tất cả mọi người trong phòng thí nghiệm đều đến đảo nên mọi người trên đảo đối với người xa lạ cũng tiếp thu khá tốt, biết những người này là được Dung Niên mang về cho nên cũng không nhìn chằm chằm hắn nhiều.
"Chỉ cần không bị anh hai với cả ông nội em phát hiện là được." Dung Niên khẽ thở phào, đoạn nói.
Lục Cận Ngôn xoa xoa đầu nhỏ của cậu, đáy mắt xẹt qua ý cười: "Yên tâm, anh hai em không có thời gian quản hai ta đâu."
Nhắc tới anh hai, Dung Niên mặc xong quần áo, trên khuôn mặt tràn ngập vẻ rầu rĩ.
"Không biết tại sao anh hai em lại bị thương nữa." Cậu thở dài nói: "Còn không cho em nói chuyện anh ấy bị thương với người lớn."
"Lục Cận Ngôn, lát nữa em sẽ về muộn một chút."
Lục Cận Ngôn "Ừ" một tiếng: "Tới tìm anh hai em?"
Dung Niên gật đầu: "Vâng, trong phòng ảnh còn có một con chó điên, em đi xem xem nó có bị xổng ra ngoài hay không."
"Chó điên?" Lục Cận Ngôn hỏi.
"Anh hai bảo nhặt được ở trên đường." Dung Niên kể sơ qua sự tình xảy ra trong phòng vệ sinh cho hắn.
Lục Cận Ngôn nghe xong, hắn lập tức cười thành tiếng.
Có lẽ.
Biệt danh chó điên này thực sự vô cùng hợp với anh họ hắn.
Dung Niên không biết hắn cười cái gì, trên khuôn mặt nhỏ nhuốm vẻ mờ mịt.
Lục Cận Ngôn cũng không giải thích, sau khi cười đủ, hắn chỉ nhéo nhéo mặt cậu rồi nhắc nhở: "Lời anh hai em nói chưa hẳn là sai, quả thực con chó điên kia vô cùng nguy hiểm."
"Nếu y vẫn còn ở trong phòng anh hai em thì cứ kệ nó, không cần quan tâm.
Anh hai em sẽ thuần hóa nó, biết chưa?"
Dung Niên: "......"
Dung Niên vẫn vô cùng khó hiểu, anh hai cậu chưa từng gần gũi với bất kỳ động vật nhỏ nào, từ khi nào ảnh biết thuần hóa chó vậy?
Mãi đến khi bị Lục Cận Ngôn đẩy ra khỏi phòng, trong đầu của Dung Niên vẫn ngập tràn hoang mang đối với việc anh hai thuần hóa chó.
"Anh Niên Niên!"
Trên hành lang ngoài phòng, tình cờ Mặc Mặc cũng đang đứng chờ ở đó.
Nhìn thấy Dung Niên, Mặc Mặc giống như một cái tên lửa nhỏ, phóng nhanh tới bên chân Dung Niên rồi duỗi tay ôm chặt lấy cậu.
Dung Niên đang định dắt tay nhóc nhưng Mặc Mặc lại ngẩng đầu, giọng nói nhỏ nhẹ pha lẫn tủi thân: "Anh Niên Niên, ôm em một cái."
Dung Niên ngồi xổm xuống chuẩn bị ôm nhóc.
Khổ nỗi thằng bé này quá nặng, Dung Niên nhấc nhóc lên như nhổ hành.
Dùng sức một tí thì cũng miễn cưỡng ôm được, nhưng vẫn quá nặng.
Mặc Mặc ôm cổ cậu, lẩm bẩm nói: "Hồi chiều em mơ thấy ác mộng á, ác mộng của em đều vô cùng linh nghiệm."
"Anh Niên Niên, em sợ lắm."
Dung Niên nghe vậy, cậu dỗ dành nhóc: "Đừng sợ, chỉ là mơ thôi.
Em xem, cậu em vẫn luôn ở bên cạnh em đó thôi, anh cũng ở đây, còn có anh Dung Trì, nhiều người ở đây thế này, em sẽ không gặp chuyện gì nguy hiểm đâu."
Mặc Mặc rầu rĩ vâng một tiếng, nhìn qua tâm trạng vẫn vô cùng suy sút.
Vì để dỗ nhóc, cánh tay Dung Niên vừa mệt vừa mỏi, nhưng cậu vẫn cắn răng bế nhóc tới phòng ăn nhà dì hai.
Vừa vào, dì hai lập tức bế Mặc Mặc đi.
Cánh tay Dung Niên được thả lỏng, miệng cậu khẽ thở phào một hơi.
"Dì hai, anh hai con không đến đây ạ?" Ánh mắt Dung Niên lướt bốn phía xung quanh, không phát hiện bóng dáng Dung Trì.
Dì hai cười nói: "Thằng bé bảo còn phải xử lý nốt công việc gấp, cho nên gói đồ ăn về rồi."
Dung Niên nghe vậy, cậu gật gật đầu.
Trong lúc ăn cơm, mẹ Dung ngồi xuống bên cạnh cậu, còn chủ động gắp cho cậu một cái đùi gà siêu ngon.
"Niên Niên, ăn cái này đi."
Dung Niên cầm lấy đùi gà, ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn mẹ."
Mẹ Dung khẽ cười, tiếp tục gắp cho cậu thêm mấy đũa nữa, gắp đồ ăn xong, bà nhẹ nhàng nói: "Lát nữa có thể cùng mẹ đi tản bộ được không con?"
Dung Niên hơi khó xử: "Nhưng con muốn đi gặp anh hai."
Cậu muốn đến để xem xem miệng vết thương của anh hai tốt hơn chút nào chưa.
Hơn nữa trên người anh hai còn có thương tích, cậu không muốn anh ấy bị mệt nhọc bởi công việc.
Mẹ Dung thấy cậu nhắc đến Dung Trì, bà ngắt lời: "Vừa nãy anh hai con tới mẹ đã nhìn qua, thằng bé không sao hết, sắc mặt trông cũng tốt----"
"Thế à, cô là bác sĩ hả? Có thể chẩn đoán ngay lập