Âm thanh đẩy cửa truyền thẳng vào tai Dung Niên.
Cậu ngoảnh đầu lại nhìn theo phản xạ, chỉ với một cái liếc mắt, khuôn mặt nhỏ sợ tới mức ngây ra như phỗng.
"Anh hai!!!"
Cậu sợ tới mức giọng nói nhỏ nhẹ cũng phải hét lên: "Con chó điên anh nhốt biến thành người rồi!"
Lục Đinh Diệp: "....."
Lệ khí dưới đáy mắt Lục Đinh Diệp càng thêm u ám, ngay cả cặp kính lịch lãm kia cũng sắp không che được.
Từ lúc âm thanh mở cửa phát ra, cả người Dung Trì giống như bị sét đánh.
Anh trăm phương ngàn kế tìm cách giấu tên chó điên này thật kỹ, nhưng lại chẳng ngờ rằng tên chó điên này lại không nghe lời tự ý chạy ra bên ngoài, thậm chí còn làm em trai anh bị hoảng sợ.
"Đừng sợ."
Dung Trì vươn tay kéo Dung Niên đang vô cùng hoảng sợ vào trong lồng ngực, ấn đầu nhỏ của cậu, không cho cậu nhìn nữa.
"Có anh hai ở đây, không để cho chó điên cắn người đâu."
Dung Niên vẫn chưa thôi bàng hoàng, cậu ló đầu nhỏ ra ngoài quan sát, nhìn chằm chằm vẻ mặt đáng sợ của Lục Đinh Diệp, một lúc lâu sau mới lấy lại được bình tĩnh.
"Anh, anh là Lục Đinh Diệp?"
Lục Đinh Diệp đẩy xe lăn, chậm rãi di chuyển ra phía bên này.
Y "Ừ" một tiếng, giọng nói lạnh băng như thể ẩn chứa một loại cảm xúc gì đó.
Dung Niên lại ngây người.
Cậu chỉ biết nhân ngư bọn cậu có thể biến ra hai chân, ngụy trang thành con người.
Nhưng hóa ra, chó...!cũng có thể biến thành người sao?
Cậu nhớ lại mấy bộ tiểu thuyết huyền huyễn mình đã đọc, ánh mắt Dung Niên nhìn Lục Đinh Diệp dần thay đổi.
"Ấn Yên?"
Rõ ràng khóe môi Lục Đinh Diệp cong thành nụ cười, nhưng đáy mắt lại vô cùng lạnh lẽo.
"Em từng gặp đối tượng kết thân vài lần rồi? Nói chuyện gì? ở bên cạnh nhau vui vẻ lắm đúng không? Nếu không người ta cũng chẳng tốn công phí sức đòi gặp lại em?"
Giọng điệu cùng biểu tình của y như thể bị đội nón xanh, làm Dung Trì bị tra hỏi cũng phải nổi tâm lý phản nghịch.
"Anh nghĩ mình là ai? Chuyện riêng của tôi, việc đếch gì phải nói với anh?"
Lục Đinh Diệp nghe vậy, y khẽ cười một tiếng.
Nụ cười kia làm Dung Niên run rẩy toàn thân.
Rõ ràng là anh em với Lục Cận Ngôn, nhưng Cận Ngôn của cậu cười vừa ôn nhu vừa đẹp.
Xe lăn Lục Đinh Diệp dừng lại trước mặt Dung Trì, sau đó y vươn ngón tay thon dài xinh đẹp, nắm chặt cằm Dung Trì rồi mạnh mẽ cắn xuống trước mặt Dung Niên.
Dung Niên: "!!!"
Dung Niên cảm thấy trái tim cậu sắp không chống đỡ nổi.
Chó điên biến thành Lục Đinh Diệp, anh hai bị Lục Đinh Diệp cắn.
Vậy, vậy anh hai phải đi tiêm vắc-xin phòng bệnh sao?!
Dung Trì cắn ngược lại đôi môi đang dán lên miệng mình, cắn đến khi vị máu ngập tràn trong miệng, anh mới đột nhiên đá cái xe lăn ra.
Đá cái xe lăn ra một khoảng cách nhất định, Dung Trì vươn tay, dùng mu bàn tay lau khóe môi.
"Niên Niên."
Anh đứng dậy, xách em trai đang nhìn đến trợn mắt há mồm lên rồi bước ra ngoài cửa: "Ngoan, anh hai phải hầm thịt chó đã, em trở về nghỉ ngơi trước được không?"
Dung Niên đứng ở bên ngoài, tay nhỏ ôm cửa không muốn rời đi cho lắm: "Anh hai, y thật dữ, nhỡ anh đánh không lại thì phải làm sao bây giờ?"
"Không có khả năng."
Dung Trì xoa tóc cậu, giọng điệu nói với em trai vẫn luôn kiên nhẫn: "Một tên tàn phế mà thôi, anh hai lo được."
Dung Niên vẫn còn muốn nói thêm nhưng anh hai cứ một mực đuổi cậu về.
Không còn cách nào khác, cậu chỉ có thể từng bước lưu luyến mà rời đi.
Trở về phòng mình, trên khuôn mặt nhỏ của Dung Niên ngập tràn tâm sự.
"Sao thế?" Lục Cận Ngôn đang ngồi trên sopha dùng máy tính xử lý công việc, thấy biểu tình này của cậu hắn lập tức bỏ công việc sang một bên: "Vừa trở về đã không vui rồi, là ai chọc vào em vậy?"
Dung Niên không hé răng.
Lục Cận Ngôn đứng dậy, trực tiếp bế cậu ngồi lên đùi, cùng nhau ngồi xuống.
Hắn tiếp tục lướt lướt chuột cảm ứng trên bàn phím, sau khi vuốt mấy cái, hắn cúi đầu nhìn bé con không có chút tinh thần, bắt đầu đặt câu hỏi: "Nói anh nghe đã xảy chuyện gì."
Vốn dĩ Dung Niên không định nói.
Dù sao nó cũng liên quan đến anh hai....!
Nhưng bị Lục Cận Ngôn hỏi nửa ngày, Dung Niên vẫn không nhịn được mà mở miệng nói ra hết những chuyện xảy ra trong phòng anh hai.
Nói xong, cậu do dự nhìn Lục Cận Ngôn: "Lục Cận Ngôn, anh, anh là giống loài gì vậy?"
Bởi vì bản thân không phải là con người thuần chủng cho nên Dung Niên đã vô tình tạo ra hiểu lầm.
Cậu nghĩ phi nhân loại ngoại trừ nhân ngư bọn cậu, thì vẫn còn loài khác....!
Lục Cận Ngôn hiểu rõ ý tứ trong lời nói của cậu, trên mặt lập tức xuất hiện hắc tuyến.
"Em thấy anh giống chủng tộc gì?" Hắn hỏi.
Dung Niên nghiêm túc quan sát hắn một lát, nhìn xong cậu cúi đầu mở trình duyệt điện thoại tìm những thông tin về những giống chó không hoàn chỉnh.
Lục Cận Ngôn trông thấy hành động này của cậu, hắn vừa tức vừa buồn cười.
"Bé cá ngốc."
Hắn nhéo mặt Dung Niên, cắn một cái không nặng không nhẹ lên khuôn mặt mềm mại kia, coi như là trừng phạt.
"Anh là người." Hắn giải thích một cách đơn giản.
"Vậy anh họ anh?"
"Y đúng thật là con chó điên." Lục Cận Ngôn ôm bé con ngồi trong lồng ngực, hắn bỗng nổi ý xấu, cố ý rặn ra giọng điệu đứng đắn để giảng đạo cho cậu: "Chuyện này phải nói từ nhiều năm về trước."
"Anh họ của anh không phải ruột thịt.
Năm đó, lúc y được nhặt về, y vẫn còn là một con chó con....."
Giọng nói Lục Cận Ngôn vừa trầm