Bé nhân ngư giàu có khoe châu báu mà mình giấu xong, còn hào phóng quyết định sẽ tặng hết chỗ châu báu này cho Lục Cận Ngôn.
Lục Cận Ngôn xoa nắn lòng bàn tay của cậu, dứt khoát từ chối quyết định này.
Bé con giấu đồ để chơi, hắn lấy làm gì.
"Niên Niên."
Lục Cận Ngôn gọi cậu một tiếng: "Nơi vị bác sĩ kia ở có xa không?"
"Có hơi xa, nhưng mà em bơi rất nhanh, để em mang anh tới đó."
Nói xong, Dung Niên biến ra đuôi cá xinh đẹp rồi nắm lấy tay Lục Cận Ngôn, dự định dẫn hắn bơi nhanh hơn.
Nhưng sau khi hai người vừa xuống nước không lâu, ông nội vốn đang nói chuyện với dì hai đột nhiên biến sắc.
"Có người mang theo Tị Thủy Châu xuống biển." Ông đứng bật đậy, lúc này ngay cả gậy chống lưng mà ông thích nhất cũng rảnh cầm vào tay.
Dì hai thấy ông nói vậy, cũng vội đi theo.
"Ba, không phải người bảo đưa Tị Thủy Châu cho Dung Niên chơi hay sao? Sao giờ lại nằm trong tay con người?"
Sắc mặt ông nội vô cùng khó coi, bước chân càng thêm nhanh hơn.
Vừa đi, ông còn vừa gọi điện thoại cho Dung Trì.
Lần này, Dung Trì bắt máy rất nhanh.
"Dung Trì, lập tức xuống biển! Bên cạnh Dung Niên có người, bọn họ đều đang ở trong biển."
Dung Trì nghe vậy, sắc mặt anh lập tức trầm xuống.
Niên Niên dẫn đối tượng yêu đương của cậu đến đây ư?
Nhưng mà, cả nhà bọn họ còn chưa từng gặp qua người nọ, chứ đừng nói đến tính cách, phẩm chất của đối phương.
Nếu, nếu đối phương mà biết bí mật trên đảo thì.....!
Dung Trì không dám nghĩ tiếp, anh lập tức xốc chăn đi tìm quần áo.
Khoảnh khắc ngồi dậy từ trên giường, đau nhức từ xương cụt truyền đến làm anh cắn chặt răng.
Đm.
Con mẹ nó, không hổ là chó điên.
Một đêm có thể lăn qua lăn lại với nhiều tư thế như vậy, cũng không sợ cơ thể tàn phế lại hư thêm quả thận.
Vị trí gần bờ biển luôn có người lạ thường xuyên bơi lội nên không có chuyện gì xảy ra cả.
Nhưng mà, một khi đã xuống đáy biển, đặc biệt là địa phận mà nhân ngư bọn họ sinh sống, thì hoàn toàn không thể qua mắt ông nội.
Từ sau chuyện của cha Dung, đương nhiên ông nội cũng không ngốc tới mức chẳng làm biện pháp ứng phó nào cả.
Ông nội còn để lại hơi thở trên Tị Thủy Châu, đáy biển cũng đặt ra cấm chế đối với con người.
Không quản người xuống đáy biển là tốt hay xấu, ông nội cũng tuyệt đối không cho đối phương tiến vào.
Không có ngoại lệ.
"Ài, Lục Cận Ngôn, sao anh không thể đi về phía trước vậy?"
Đương lúc sắp tới địa phận của nhân ngư, Dung Niên ngoảnh đầu lại nhìn Lục Cận Ngôn, trên khuôn mặt nhỏ ngập tràn nghi hoặc.
Lục Cận Ngôn nhíu mày, chỉ cảm thấy dòng nước ban nãy tựa như không khí không hề có bất kì cản trở gì giờ lại kháng cự hắn tiếp tục đi tiếp.
Dung Niên nhận thấy có điều gì đó không ổn, cậu dùng sức kéo tay hắn
Nhưng mà không thể kéo nổi.
Cậu đung đưa đuôi cá, lo lắng bơi quanh Lục Cận Ngôn: "Sao thế này? Anh cầm Tị Thủy Châu rồi mà sao vẫn không thể đi được?"
Lục Cận Ngôn thử dò xét một chút.
Hắn chỉ có thể lùi lại, thậm chí còn có thể trở về dọc theo đường đi ban nãy.
Hắn muốn tiến về phía trước, nhưng hoàn toàn không được.
"Niên Niên, anh không có cách nào cùng em đi gặp bác sĩ rồi."
Lục Cận Ngôn rất thức thời, thấy không thể tiến về phía trước, hắn lập tức hiểu ra nơi này không chào đón con người.
Dung Niên thử kéo hắn qua đây, nhưng vẫn không thành công.
Nhận thấy cứ tiếp tục lôi lôi kéo kéo cũng không làm nên trò trống gì, Lục Cận Ngôn mở miệng nói: "Không được, chắc chắn hôm nay anh không thể vào được."
Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhăn nhó của Dung Niên, không muốn để cậu đi gặp bác sĩ một mình.
Bởi nếu thân thể có tình huống xấu xảy ra, chung quy cũng không thể để bác sĩ nói thẳng cho Dung Niên biết.
"Hay là vậy, Niên Niên, đợi bao giờ trở về, em bảo anh hai em---"
"Bảo tôi cái gì?"
Lục Cận Ngôn còn chưa nói hết, bỗng một giọng nói trầm thấp vang lên từ sau lưng hắn.
Lục Cận Ngôn: "......."
Trong lòng Lục Cận Ngôn chợt lạnh.
Không thể nào? Sao hắn lại cảm thấy giọng nói này quen quen nhỉ?
Dung Trì cách Lục Cận Ngôn không xa, hiện giờ đang đứng bên cạnh ông nội, tức giận trong mắt như thể sắp hóa thành thực thể.
Dung Niên ngoảnh đầu lại, thấy khuôn mặt ngập tràn phẫn nộ của anh hai, cậu lập tức bị dọa đến ngây ngốc.
"Anh, anh hai?"
Giọng nói Dung Niên run rẩy, cậu sợ hãi lên tiếng.
Gọi xong, ánh mắt dừng trên người ông nội với dì hai, lại rụt rè gọi tiếp: "Ông i, dì hai....."
Lục Cận Ngôn nhìn bọn họ, cả cơ thể không khỏi cứng đờ.
Hay lắm, một tên Dung Trì còn chưa thu phục xong, giờ lại có thêm hai người tới, trực tiếp đạt được thành tựu được gặp phụ huynh.
Còn chưa biết có thể qua được ải này hay không.
Tuy trong lòng Lục Cận Ngôn loạn tùng phèo hết cả lên, nhưng trên mặt vẫn gợn sóng bất kinh*, thậm chí hắn còn nắm chặt bàn tay ướt nhẹp mồ hôi(?) của Dung Niên hơn.
*Gợn sóng bất kinh: chỉ trạng thái bình tĩnh, không chút lo sợ trước biến cố
"Ông nội Dung, dì Dung, Dung...."
Lúc gọi đến Dung Trì, Lục Cận Ngôn thoáng dừng.
Bởi nếu gọi Dung tổng như trước kia thì có hơi xa lạ, nhưng đột ngột theo Dung Niên gọi anh, chưa nói đến việc hai người họ bằng tuổi nhau, kể cả Dung Trì có lớn hơn một chút, một tiếng "Anh" này, nếu mà nhắc việc hai người bọn họ là đối thủ một mất một còn trong nhiều năm, cũng thật sự khiến người ta thấy ghê tởm.
Cho nên, Lục Cận Ngôn cân nhắc vài giây rồi bình tĩnh nói: "Dung tiên sinh."
Xưng hô này vừa an toàn lại