Dung Niên không tức còn may, chứ một khi đã cáu thì đừng nói Dung Trì, ngay cả ông nội với dì hai cũng phải rén.
Bé con ngoan ngoãn nhà bọn họ, cưỡng......!cưỡng Lục Cận Ngôn?
Bằng cái cơ thể nhỏ nhắn này mà cũng có thể cưỡng người khác?
Bọn họ nhìn bé ngoan thề thốt nói rằng chính mình đã cưỡng Lục Cận Ngôn, rồi lại nhìn người im hơi lặng tiếng đứng bên cạnh, vẻ mặt không khỏi hoảng hốt thêm vài phần.
Ồ.
Vừa rồi theo bản năng cứ thế tin lời cậu nói ngay tức khắc, chờ đến khi phản ứng lại mới thấy việc này không có khả năng xảy ra.
Dung Niên với Dung Trì là hai anh em, bé Dung Niên đích thực là một cục bột nếp mềm mại, còn Dung Trì thì lại mạnh mẽ hơn một chút.
Trưởng bối nhìn bọn họ lớn lên, trong lòng cũng rõ mồn một.
Dung Niên mềm mại chắc chắn sẽ tìm một người lo lắng, chiều chuộng mình.
Dung Trì cứng rắn không bao giờ chấp nhận mình bị người khác đè, cho nên anh hẳn là sẽ cưới một cô vợ xinh đẹp, yêu thương cô vợ đó.
Lúc này, lời nói dối của Dung Niên không hề có một chút đáng tin.
Cái bộ dạng ngoan ngoãn này của cậu, còn không phải là mời người khác đến ăn sạch mình hay sao!
Chưa kể đến việc ai cưỡng ai, thông qua lời nói của Dung Niên đã bại lộ một sự kiện khác.
Thanh tiến độ yêu đương của cậu và Lục Cận đã trực tiếp kéo xuống đáy* trong khi đó hai người vẫn chưa gặp người lớn, thậm chí còn chưa xác định quan hệ rõ ràng.
*Yêu đương -> gặp người lớn -> Kết hôn -> sinh em pé(đáy)
"Lục Cận Ngôn."
Dung Trì định thần lại, cơn tức bị dồn nén bấy lâu trực tiếp bùng nổ, anh vung nắm đấm về phía Lục Cận Ngôn: "Con mẹ nó cậu dám ngủ em trai tôi!"
Dung Niên duỗi tay túm lấy cánh tay anh hai cậu, vội vã nhấn mạnh: "Anh hai, không phải anh ấy ngủ em, là em ngủ anh ấy mà!"
Cậu càng nhấn mạnh, vẻ mặt của Dung Trì càng thêm tức giận.
Lục Cận Ngôn thấy vậy, hắn dứt khoát chặn họng Dung Niên: "Ngoan, trước hết đừng nói chuyện."
Nếu mà nói thêm nữa, đoán chừng cái thân tàn của hắn khó mà giữ được nguyên vẹn.
Nắm đấm nện vào khóe miệng, sức lực mãnh mẽ kia trực tiếp làm Lục Cận Ngôn chảy máu.
Vốn dĩ Dung Niên đã rất nhạy cảm với máu, mà giờ đây, Lục Cận Ngôn lại đang đổ máu.
"Không, không được....."
Khuôn mặt nhỏ của cậu trắng bệch, giọng nói vô cùng run rẩy: "Chảy máu là sẽ chết."
Cảm giác chảy rất nhiều máu sẽ khiến người ta nghẹt thở, như thể đang ở trong địa ngục.
Vốn Lục Cận Ngôn đang sinh tồn trước nắm đấm tiếp theo của Dung Trì, nhưng khóe mắt hắn liếc qua mặt Dung Niên, tim đột nhiên nhảy lên.
"Niên Niên!"
Hắn đẩy Dung Trì ra rồi ôm bé con sắc mặt trắng bệch bị ngã oặt xuống vào trong lồng ngực: "Không sợ, ngoan, không phải sợ.
Anh không sao hết."
Hắn có chút luống cuống hôn lên trán Dung Niên, cố gắng duy trì giọng điệu an ủi: "Anh sẽ không bị đánh nữa đâu, thật đấy, Niên Niên đừng sợ."
Thấy toàn bộ hình ảnh Dung Niên ngã xuống, cơn tức của Dung Trì như bị dội một gáo nước lạnh, lấy lại bình tĩnh.
Anh cũng đi tới, cố gắng không nhìn khuôn mặt làm mình chướng mắt, qua dỗ Dung Niên: "Niên Niên, đến đây, để anh hai ôm."
Lực chú ý của Dung Niên đặt hết lên người Lục Cận Ngôn, cậu nhìn khóe miệng hắn, nước mắt rơi dữ dội: "Đau quá."
Lục Cận Ngôn lắc đầu: "Không đau, một chút cũng không đau."
Dung Niên không tin, cậu vùi khuôn mặt nhỏ vào ngực Lục Cận Ngôn, một lúc lâu sau, tiếng nức nở khe khẽ vang lên.
"Dung Trì, qua đây."
Ông nội vẫn luôn nhìn bọn họ, ông với dì hai đều là trưởng bối, cho dù có tức đến mấy thì cũng chẳng thể tự mình ra tay với hậu bối.
Dung Trì muốn bế Dung Niên đi, nhưng bàn tay của Dung Niên cố gắng níu chặt quần áo Lục Cận Ngôn, lực tay lớn đến mức làm nhăn nheo hết áo hắn.
Ánh mắt Dung Trì tối sầm, không can tâm tình nguyện quay về bên người ông nội.
Bọn họ lùi về một bên, để lại Lục Cận Ngôn cúi đầu, nhẹ nhàng dỗ dành bé con đang vô cùng hoảng sợ.
"Niên Niên, anh sai rồi."
Hắn xin lỗi Dung Niên, còn thêm lời cam đoan: "Anh không nên để bản thân bị đánh, như vậy sẽ khiến Niên Niên đau lòng, phải không?"
Dung Niên khẽ nức nở, đầu nhỏ một chút cũng không thèm nâng.
"Ngoan, đừng khóc."
Từ trước đến nay, Lục Cận Ngôn luôn là người kiên nhẫn nhất trong việc dỗ dành cậu, cho nên, dù thấy cậu không đáp lại, trên mặt cũng không hề có một tia nản lòng thoái chí.
Không biết qua lâu.
Cuối cùng Dung Niên cũng được hắn an ủi tốt, ông nội nhìn nửa ngày, trên khuôn mặt lạnh lùng thoáng qua vẻ phức tạp.
"Ôm một cái."
Dung Niên ngẩng khuôn mặt nhỏ đáng thương ướt đẫm nước mắt lên, nức nở nói với hắn.
Lục Cận Ngôn ôm cậu càng chặt hơn.
Tư thế của hai người vừa thân mật vừa tự nhiên, như thể tình huống này đã xảy ra rất nhiều lần trong sinh hoạt(hàng ngày).
"Lục Cận Ngôn, phía trước không phải là nơi cậu có thể đặt chân."
Ông nội không muốn thấy bé ngoan nhà mình bị tên đàn ông này hết ôm lại hôn nữa, dù chỉ là hôn trán....!
Ông trầm giọng nói: "Đây không phải là chỗ để nói chuyện, theo tôi qua đây."
"Dung Trì, lát nữa cháu dẫn Niên Niên đi, ông muốn một mình nói chuyện với cậu ta."
Dung Niên nghe vậy thì định kháng nghị.
Nhưng ánh mắt của ông nội lại dứt khoát đè ép cậu: "Niên Niên, không lẽ cháu sợ ông nói đánh cậu ta sao?"
Dung Niên cứng họng.
Sợ ạ.
Nhưng dưới ánh mắt của ông nội, cậu đành nuốt hai chữ này trở lại.
So với anh hai, mặc dù ông có tính tình khá đáng sợ, nhưng tốt xấu gì cũng chưa từng đánh gãy chân người khác bao gig.
Rất nhanh.
Ông nội xoay người rời khỏi đáy biển.
Lục Cận Ngôn ôm Dung Niên theo sát.
Vừa ra khỏi biển, Dung Niên cất đuôi cá, treo cả cơ thể lên người Lục Cận Ngôn, không muốn tách ra khỏi hắn.
Ông nội vô cùng nhẫn tâm: "Dung Trì, đưa Niên Niên trở về nghỉ ngơi."
Dung Trì "Vâng" một tiếng, bước vài bước đến trước mặt cậu rồi dang tay.
"Niên Niên, nghe lời, tới chỗ anh hai nào."
Lục Cận Ngôn cũng cúi đầu dỗ cậu vài câu, sau đó mới không tình nguyện giao cậu cho Dung Trì.
Dung Niên chui vào lồng ngực Dung Trì, vỗ vỗ cánh tay anh: "Anh hai, em không cần ôm."
Đáy mắt Dung Trì thoáng chút không vui: "Sao thế? Giờ Niên Niên chỉ cho họ Lục ôm thôi hả, không cần anh hai nữa sao?"
Dung Niên vội vàng lắc đầu nhỏ, luôn miệng phủ nhận: "Không phải không phải."
Cậu muốn anh hai.
Nhưng mà....!
Dung Niên đỏ mặt nghĩ, mới tối hôm qua anh hai mới làm chuyện đó xong, nếu hôm nay mà ôm mình nữa thì chắc chắn cơ thể sẽ không thoải mái.
Nguyên nhân này, cậu lại không thể nói thẳng ra.
Cho nên bị nghẹn tức mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Lục Cận Ngôn hiểu tâm tư của cậu nhất, thấy sắc mặt này là biết ngay cậu đang nghĩ gì.
"Vừa nãy trên người Dung Niên khó chịu mới kêu người tới ôm.
Giờ ổn rồi mà bị ôm nữa thì em ấy sẽ ngại." Lục Cận Ngôn ở bên cạnh nhanh chóng tìm cho cậu lý do hoàn hảo.
Dung Niên đang lo không biết phải nói như thế nào, nghe thấy lý do đưa đến tận cửa, cậu gật đầu như con gà mổ thóc.
Dung Trì thấy cũng có lý, nên thôi không ép buộc nữa, để Dung Niên tự đứng xuống.
Ông nội dẫn Lục Cận Ngôn đi, nối gót còn có dì hai.
Tạm thời Dung Trì không theo sau, anh phải trông chừng Niên Niên, đề phòng bé con lén lút đi qua làm gián đoạn cuộc nói chuyện của ông nội với Lục Cận Ngôn.
"Ngồi."
Khi tới tiểu viện* trên đảo mà ông nội ở, Lục Cận Ngôn đứng ở chính giữa, nghe thấy ông nội đang ngồi phía