*Bố này là chỉ ông Lục Đinh Diệp nha.
- -----
Nghĩ đến em bé trong bụng mình, vẻ mặt Dung Niên như kiểu muốn khóc mà không khóc được.
"Dì hai."
Cậu cố kiềm nén cảm xúc lại, tay cũng không dám sờ bụng: "Em bé."
Dì hai gật đầu: "Em bé đang ở trong bụng con."
Dung Niên duỗi tay túm chặt cô, khịt khịt mũi: "Con sợ."
Cậu không có kinh nghiệm trong việc này, hơn nữa Dung Niên còn chưa từng nghĩ đến việc sinh em bé, giờ cậu rối thành một nùi.
Dì hai vô cùng có kinh nghiệm khẽ nhéo khuôn mặt nhỏ của cậu, cười nói: "Yên tâm, có dì hai ở đây, nhất định sẽ bảo vệ hai đứa an toàn."
Dung Niên hơi do dự một chút nhưng cũng gật đầu.
Dì hai thấy cậu không hoảng hốt như trong tưởng tượng, bèn hỏi: "Niên Niên, con thích đứa bé này không?"
Nếu không thích hoặc là chưa sẵn sàng, dì hai có thể chọn......!
"Thích!"
Dung Niên hoàn hồn lại, tuy cậu vẫn chưa dám sờ bụng mình nhưng đối với đứa bé đột ngột xuất hiện này không hề có một tia bài xích.
"Đây là em bé của con với cả Lục Cận Ngôn." Trên khuôn mặt ửng đỏ vì khóc của Dung Niên chợt lộ ra hai lúm má đồng tiền ngọt ngào: "Nếu sau này em bé có thể giống Lục Cận Ngôn thì tốt rồi."
Lục Cận Ngôn lớn lên đẹp như vậy, hơn nữa còn rất giỏi, tính cách thì trầm ổn*.
* Trầm ổn là khi đối diện với mọi biến thiên có thể giữ vững tâm tính của mình, không những có thể tự chăm sóc mình mà còn có thể lo lắng cho người khác....!Họ là chỗ dựa cho gia đình, bạn bè, người thân, là người kiên cường nhất, nhẫn chịu nhất và có một nội tâm mạnh mẽ nhất.
Nói tóm lại, ở trong mắt Dung Niên, cả người hắn như phát ra ánh sáng.
Dì hai nghe vậy, cô lại có một suy nghĩ hoàn toàn trái ngược với cậu.
Em bé của Niên Niên thì tốt nhất là phải lớn lên giống Niên Niên.
Nếu mà giống Lục Cận Ngôn, khó mà nói ông nội với cả Dung Trì có bao nhiêu yêu thích.
"Đợi khi nào bé sinh ra là biết ngay giống ai."
Dì hai nói, sau đó dẫn cậu về phòng để cậu nghỉ ngơi.
"Niên Niên, vì em bé, con có thể không đòi quay trở về được không? Chỉ có ở chỗ Trường Lâm, em bé của con mới an toàn được."
Dì hai còn không nặng không nhẹ hù dọa cậu một câu: "Ban nãy Trường Lâm nói, em bé của con vẫn còn chưa ổn định đâu."
Lời này vừa thốt ra, lập tức dọa Dung Niên sợ trắng mặt.
Cậu vội vàng gật đầu: "Không về không về, con sẽ ngoan ngoãn ở lại chỗ chú Trường Lâm uống thuốc."
Lục Cận Ngôn sẽ không rời khỏi đảo, hơn nữa, mấy người phía anh hai đều ở dưới đáy biển, càng không có ai đi bắt nạt Lục Cận Ngôn.
Nhưng em bé thì khác, bé còn nhỏ như vậy, Dung Niên không cần thầy dạy cũng tự ý thức được trách nhiệm khi làm ba.
Cậu cúi đầu nhìn bụng, nhỏ giọng nói: "Cục cưng, con phải ngoan đó nghe chưa."
"Đợi bao giờ con khỏe mạnh, chúng ta lập tức đi tìm ba lớn của con."
Trong bụng chỉ là một nhóc con vẫn còn trong trứng, không biết có nghe hiểu hay không.
Dung Niên trò chuyện với bụng nhỏ một lúc lâu, chủ động dạy dỗ nhóc từ sớm, lúc này cậu mới cảm thấy mỹ mãn.
Đêm đó.
Mẹ Dung cũng theo chân chạy tới đây, sau khi bà biết được chuyện Dung Niên có em bé, khóe mắt lập tức ửng đỏ.
Em bé....!
Niên Niên của bà đã phải làm baba rồi.
Ông nội, Dung Trì cộng thêm cả dì hai, tất cả đều ở bên cạnh chăm sóc cậu, ai cũng không rời đi.
Dung Niên thấy người thân đều ở đây, cậu có cảm giác vô cùng an toàn.
Mỗi tội có hơi nhớ Lục Cận Ngôn.
Không biết lúc này Lục Cận Ngôn đang làm gì nhỉ.
Trên đảo.
Lục Cận Ngôn nhìn sắc trời, rồi lại nhìn điện thoại không có động tĩnh gì, trong lòng liền hiểu ngay, Niên Niên phải xa hắn một khoảng thời gian.
Ông nội Dung dẫn Niên Niên xuống đáy biển kiểm tra sức khỏe rồi, đến lúc đó, kết quả kiểm tra có ra sao thì hắn cũng chẳng thể biết được.
Nếu ông nội tìm lý do giữ Dung Niên ở lại dưới đấy, vậy thì hắn cũng chẳng còn cách nào khác.
Sau khi ông nội Dung nhìn thấy Tị Thủy Châu, Lục Cận Ngôn cũng đã trả vật về chủ.
Cho nên, hắn không còn bất kỳ con đường nào để xuống đáy biển tìm tung tích nhân ngư nữa.
"Lục tiên sinh, ngài đi chưa?"
Đang đăm chiêu suy nghĩ thì trên điện thoại lại có thêm một tin nhắn mới, là của Mael gửi đến.
Đáy mắt Lục Cận Ngôn tối lại, nếu không thể gặp Niên Niên ngay lúc này, vậy thì.....!
Hắn đành tìm chút việc để làm vậy.
Chẳng hạn như đi nhìn người nào đó bị bắt, để xem người ta làm bố có sướng hay không.
"Chẹp."
Hắn xùy một tiếng, làm bố mới chịu cơ, nếu để Dung Trì nghe thấy cái tên này, có khi anh đến tận nơi xẻo thịt y cũng nên.
Rất nhanh.
Lục Cận Ngôn rời khỏi đảo, nhưng không xa lắm, vẫn nằm trong khu vực lân cận.
Đó là một ngôi làng gần đảo, dân cư trong thôn không nhiều lắm, phòng trống đều mang ra cho thuê.
Người thuê phòng là mấy tên Mael dẫn theo.
Lục Cận Ngôn đơn thương độc mã đi tới, khi Mael thấy hắn, khuôn mặt u ám bệnh tật mà hắn từng thấy nay lại vô cùng rạng rỡ.
Gã hài lòng nhìn Lục Cận Ngôn một mình tới đây: "Rất tốt thưa Lục tiên sinh, tôi biết ngay ngài là một người rất giữ lời hứa mà."
Vẻ mặt Lục Cận ngôn không mặn không nhạt: "Giáo sư Mael, hẳn là ông biết thời gian của tôi vô cùng quý giá."
"Mấy lời khách sáo tốn thời gian ấy, có thể bỏ được thì bỏ đi."
Mael cười haha, làm ra một động tác mời phô trương: "Đương nhiên tôi biết thời gian của Lục tiên sinh quý giá, cho nên tôi sẽ bày tỏ thành ý của mình với ngài trước."
"Cái này cũng có thể coi là phần thưởng cho việc ngài sẵn sàng đến đây một mình."
Lục Cận Ngôn "Ừ" một tiếng.
Hai người cùng nhau đi vào thôn, Lục Cận Ngôn nhìn những căn phòng bình