"Lục tiên sinh."
Mael tiếp tục đưa cho Lục Cận Ngôn xem chiếc vảy mà gã đang nghiên cứu: "Trông nó kìa, thật là một cái vảy xinh đẹp."
Chiếc vảy Lục Đinh Diệp mang tới có màu bạc thuần khiết, dưới ánh sáng của bóng đèn sợi đốt trong phòng thí nghiệm, nó tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, nom rất đẹp mắt.
Nhưng Lục Cận Ngôn – người đã thấy qua đuôi cá của bé con nhà mình nhìn cái vảy này, nội tâm vô cùng bĩnh tĩnh nghĩ Không đẹp bằng Niên Niên."
"Lục tiên sinh, tôi đã biểu đạt thành ý của mình với ngài rồi."
Mael muốn đoạt lấy cơ hội hợp tác với hắn, không chỉ vì gia thế của Lục Cận Ngôn, mà còn là vì gã có âm mưu khác.
"Lần trước, lúc ngài vu khống tôi xâm phạm quyền riêng tư của ngài, tôi vẫn nhớ rõ trong tay ngài có một chiếc vảy."
"Người giám định nói với tôi rằng chiếc vảy kia là ngài nhặt được, tôi có thể hỏi ngài nhặt được ở đâu không? Cộng thêm cả, ngài đã tìm được chủ nhân chiếc vảy chưa?"
Lục Cận Ngôn lắc đầu, nhẹt nhẽo nói: "Tôi nhặt được nó ở một cái bể bơi lộ thiên, không có chủ nhân."
"Ban đầu tôi còn tưởng nó là ngọc thạch, nên mới đưa đến cơ sở giám định để tìm ra chất liệu của nó."
Những lời Lục Cận Ngôn nói đều đã được Mael điều tra qua.
Thấy hắn không chịu tiết lộ thêm tin tức gì, Mael nhíu nhíu hàng lông mày, lập tức giảm nhiệt tình hơn phân nửa.
Nhưng ở trên thương trường, thủ đoạn của Lục Cận Ngôn vừa tàn nhẫn vừa can đảm, lại còn có năng lực kiếm tiền kinh người, Mael không có ý định từ bỏ việc hợp tác với hắn.
"Chẳng dám giấu diếm, phòng thí nghiệm của chúng tôi đã có không ít người đầu tư.
Cụ thể đầu tư như thế nào, Lục tiên sinh, tôi cảm thấy chúng ta nên tạo một bản hợp đồng sơ bộ."
"Tôi sẽ chia sẻ kết quả nghiên cứu cho ngài, hãy tin tôi, kết quả nghiên cứu tuyệt sẽ không làm ngài thất vọng."
"Còn ngài chỉ cần bỏ ra một ít tiền là được."
Lục Cận Ngôn "Ừ" một tiếng, vô cùng hào phóng: "Không thành vấn đề, nhưng trước khi thỏa thuận hợp đồng, tôi muốn hiểu rõ tường tận phòng thí nghiệm của ông, nếu không, làm sao tôi biết được quy mô chỗ ông có xứng đáng để tôi hạ bút đầu tư hay không."
"Đương nhiên tôi sẽ đưa cho ngài một ít tư liệu, nhưng không phải là toàn bộ.
Chờ sau khi chúng ta hợp tác ổn thỏa, lúc ấy tôi sẽ mời ngài đi tham quan vài đồ vật hay ho hơn.
Nói đến đây, trong mắt Mael như phát ra ánh sáng.
Lục Cận Ngôn thấy phát tởm.
Là một người vô cùng cuồng nhiệt với nghiên cứu nhân ngư, đồ vật hay ho trong miệng gã khỏi cần nói cũng biết có liên quan đến nhân ngư.
"Được rồi, hôm nay tới đây thôi, giờ cũng không còn sớm, đêm nay tôi sẽ ở lại chỗ này, đợi đến sáng mai thì đi."
Bởi vì biết phía sau Mael vẫn còn vài căn cứ chưa lộ ra, cho nên trước khi rời đi, Lục Cận Ngôn tạm thời thay đổi quyết định.
Hắn phải làm mồi dụ cho con rết ghê tởm này, tạm thời không về chỗ cũ vài ngày.
Mael không phản đối việc hắn ngủ lại.
Sau khi chuẩn bị phòng cho hắn xong, Mael đột nhiên hỏi: "Phải rồi Lục tiên sinh, ngài tới hòn đảo kia là để du lịch à?"
"Chứ sao nữa?"
Lục Cận Ngôn bình tĩnh nói: "Phong cảnh trên hòn đảo kia không tồi, vì chuyến hành trình này, tôi đã phải bỏ ra không ít công sức đấy."
"Khi nào ngài rảnh rỗi, tôi sẽ dẫn ngài đi dạo một vòng.
Mấy ngày qua tôi cũng đã khá quen thuộc nơi đó."
Tầm mắt Mael rơi lên mặt hắn, nói ra vài câu để nhử.
Mất một lúc lâu, gã không nhìn ra bất kỳ sơ nào từ phía Lục Cận Ngôn, thế là bỏ qua chút nghi ngờ vô căn cứ.
Nói thêm dăm ba câu rồi xoay người rời đi.
Thấy Mael vừa khuất bóng.
Lục Cận Ngôn vuốt vuốt bụng mình, khẽ nói nhỏ: "Nhìn thêm vài lần nữa chắc ông đây nôn quá."
Một giây hắn cũng không muốn ở cạnh tên Mael này.
Nhưng bây giờ hắn không được phép thả lỏng dù chỉ trong chốc lát.
Đợi khi nào hắn lo liệu xong hết thảy nhân ngư cùng với cơ sở thí nghiệm.
Có khả năng hắn sẽ lấy cái này làm sính lễ tặng cho Niên Niên.
Nghĩ đến Niên Niên, đáy mắt Lục Cận Ngôn tối lại, cứ mỗi khi nhớ đến bé con là ngực hắn bắt đầu ấm ách.
Đến đêm.
Lục Cận Ngôn ngủ rất nông, cho nên lúc cửa sổ vang lên tiếng động nhỏ, hắn lập tức mở mắt tỉnh dậy.
Cửa mở ra, có người lách mình chui vào, tiếp theo đó lấy tay khoá cửa lại.
Lục Cận Ngôn nhíu mày: "Nếu lũ kia nghe theo lời đề nghị tôi nói lúc sáng, thì cũng không đến mức không nhốt được anh."
Lục Đinh Diệp ngồi xuống ghế, đoạn ngước mắt lên, một tia tính toán xẹt qua mắt y.
"Cận Ngôn, dạo gần đây chú sống tốt quá ha."
Chờ sau khi chuyện này kết thúc, y phải chừa chút thời gian để dạy cho người em họ này biết thế nào là tôn trọng anh trai mới được.
Khoé môi Lục Cận Ngôn nhếch lên một cái: "Quả thực gần đây tôi sống rất thoải mái."
"Niên Niên vừa ngoan vừa nghe lời, ở bên cạnh em ấy, tâm trạng tôi lúc nào cũng thoải mái."
Thức ăn cho chó rải khắp nơi, Lục Đinh Diệp bất động thanh sắc siết bẻ đốt ngón tay.
Cũng may Lục Cận Ngôn vẫn còn chút lý trí, biết đây không phải thời gian và địa điểm lý tưởng.
Cho nên, sau khi châm chọc Lục Đinh Diệp vài câu khiến đối phương vô cùng khó chịu xong, Lục Cận Ngôn mới sảng khoái dừng lại câu chuyện.
"Lần này anh sẽ không về đảo nữa." Lục Đinh Diệp lạnh lùng nói: "Giúp anh chuyển vài lời cho Dung Trì---- thôi, anh không tin được chú."
Lục Cận Ngôn: "...."
Lục Cận Ngôn bật cười: "Anh định tới căn cứ khác của Mael sao? Yên tâm, đợi khi nào anh đi, tôi chắc chắn sẽ thông báo Dung Trì biết."
"Ngoại trừ thông báo, tôi sẽ giúp anh trông chừng cậu ta."
"Nếu anh còn sống thì tốt quá, nhưng nếu anh chết, tôi chắc chắn sẽ trông chừng cậu ta, để cậu ta giữ gìn trinh tiết vì anh, không để anh phải đội mũ xanh đâu."
Lục Đinh Diệp: "Kiểu gì trước khi đi chú cũng bảo tôi làm cái nọ cái kia."
Thằng em họ này, nợ để càng lâu càng khó trả.
Lục Cận Ngôn cười ha hả.
Một lát sau.
Lục Đinh Diệp trao đổi một vài tin tức thu thập được với hắn, rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Chờ đã."
Lục Cận Ngôn đứng đằng sau gọi lại, đồng thời lấy một vật nhỏ tinh xảo từ trong túi ra ném cho y: "Cầm cái này theo phòng thân, nếu anh mà làm hỏng nó thì còn lâu tôi mới giúp anh trông chừng Dung Trì."
"Tôi cam đoan, chân trước giải quyết tang lễ của anh xong, chân sau tôi sẽ lo liệu lễ cưới cho Dung Trì."
Lục Đinh Diệp dừng bước chân, y quay đầu lại liếc hắn một cái.
Chẳng ừ hử gì, chỉ cười khinh khỉnh một cái, như thể nói rằng hắn sẽ không có cơ hội đó.
Không lâu sau.
Bóng dáng Lục Đinh Diệp hoàn hoàn khuất sau cánh cửa ra vào.
Lục Cận Ngôn quay về nằm xuống giường, gối đầu lên cánh tay, trằn trọc không ngủ được.
Sáng sớm ngày hôm nay, Lục Cận Ngôn ở lại một lát rồi mới rời đi.
Quay về đảo, quả nhiên Dung Niên không ở trong