“Sao anh đẩy em?" Cái mặc nhỏ tủi thân hỏi.
“Ờ thì, cái cái đó.
Anh xin lỗi, em thoa thuốc tiếp đi nha.”
Người nào đó ậm ờ trả lời rồi tự giác xích gần lại.
Tuy vậy, nhưng hai vành tai Khánh Minh vẫn còn đang đỏ hồng hồng, đầu óc thì mụ mị bởi đến bây giờ cái đoạn phim "bóng đêm" nào đó cứ tua đi tua lại trước mắt.
Hắn lờ mờ nhận thấy dường như phía sau lưng mình đang có tận 18 cái địa ngục.
Người nào đó cố gắng hít thở thật sâu để ổn định tinh thần.
Thật khổ sở!
Còn ai kia, bạn gái nhỏ của hắn bỗng đứng bật dậy, cô bé nhét tuýt thuốc vào tay hắn.
"Anh cầm lấy, anh tự thoa thuốc đi.
Em về ngủ đây."
Hạ Chi vừa định xoay đi, Khánh Minh đã kịp đưa tay ra kéo ngã cô bé vào lòng.
“Anh xin lỗi.
Đừng giận có được không? Em bôi tiếp đi, anh sẽ ngồi yên thật đấy."
Hạ Chi nghe xong vẫn lạnh mặt quay đi chỗ khác, lòng thì đang ghét bỏ Khánh Minh.
Bạn trai chính thức mới được hai tiếng đã ăn hiếp người ta, cô bé không thèm trả lời.
Khánh Minh cô gắng vận động não.
Qua một lúc, hắn ra vẻ trịnh trọng xoay mặt Hạ Chi lại nhìn mình, ngọt nhạt tâm tình.
"Thật sự thì, lúc nãy là tại anh vui quá nên tâm trạng không ổn định." Hắn nắm tay Hạ Chi lay lay, "Anh thật sự không cố ý đẩy em đâu.
Việc đó là do anh...!anh bị giật kinh phong đấy."
Hạ Chi: "..."
“Lâu lâu vui quá hay buồn quá là anh sẽ bị như thế đấy.
Nhưng chỉ giật một cái là hết thôi, bây giờ tâm trạng anh ổn định rồi.
Em đừng lo."
“???”
Hạ Chi nhìn Khánh Minh bằng ánh mắt đầy ngờ vực, cô bé muốn trả hàng.
Bạn trai mới hai tiếng đã lộ nhiều khuyết điểm rồi không ổn không ổn.
Cô bé thấy anh rất kỳ cục.
Khánh Minh năn nỉ một hồi Hạ Chi mới thương tình bỏ qua.
Cô bé đứng lên, định tiếp tục công việc còn dang dở.
Chỉ là, có người lại đột nhiên đứng dậy.
Khánh Minh đi nhanh đến bên giường, không cần suy nghĩ dứt khoát ôm cái chăn to tướng quay lại ghế.
Lúc ngồi xuống thì ngay lập tức quấn Hạ Chi thành một cục.
"Anh làm sao thế? Sao tự dưng lại bọc em như vầy?" Cái nấm nhỏ vừa mọc lên ngơ ngác hỏi.
"Em lạnh rồi." Bạn trai nọ quả quyết đáp.
"???"
Cô bé khó hiểu lắc đầu.
"Em đâu có lạnh đâu."
Thấy Hạ Chi bắt đầu kéo chăn ra, Khánh Minh kiên quyết giữ lại.
"Nhưng anh thấy em lạnh, để yên như vậy một chút đi."
Giọng điệu lần này càng nghiêm túc hơn lần đầu.
Hạ Chi nghe vậy, thoáng nhìn ra khung cảnh ngoài cửa sổ.
Lòng thầm đoán chắc anh thấy trời mưa nên sợ cô lạnh đây mà, tự dưng cô bé thấy lòng ấm áp vô cùng.
Cái nấm nhỏ ngoan ngoãn gật gù, nhẹ nhàng "Ò" một tiếng.
Hai đứa lại nhìn nhau.
Hạ Chi vẫn thấy anh có gì đó lạ lắm, mặt anh đỏ ơi là đỏ.
Cô bé không nghĩ nhiều, cái nắm nhỏ xích lại gần, tay đặt lên trán bạn trai của nấm, còn người nào đó từ nãy đến giờ vẫn ngồi yên nhìn người ta chằm chằm.
"Anh bệnh hả?"
"Không có."
"Vậy anh có thấy không khỏe ở đâu không? Sao mặt ạnh lại vừa đỏ vừa nóng rồi này?"
Hạ Chi sờ trán Khánh Minh, sau đó lại dần chuyển thành vừa sờ vừa vỗ vỗ khắp mặt hắn.
Hạ Chỉ hỏi han đủ thứ, còn người bạn trai nào đó cứ lắc đầu rồi mặt kệ để người ta quan tâm.
Cô bé nghĩ đến việc có thể là do thuốc mình bôi, liền xoay tuýt thuốc lại xem kỹ hướng dẫn sử dụng, công dụng và cách dùng một lượt cho chắc.
Sợ là mình bôi không đúng bệnh hoặc là liều lượng không đúng làm anh bị tác dụng phụ rồi.
Nhưng rồi, mới đọc đến chỗ công dụng mà Hạ Chi đã ngây ngốc chẳng hiểu gì.
“Sao em thấy nó ghi cứ khó hiểu làm sao ấy.
Nó khác thường lắm này.”
“Hửm.”
Khánh Minh khẽ nhếch mày, Hạ Chi lại xích đến gần, có ý muốn cho anh xem chữ trên nhãn chai.
“Thì cái chỗ công dụng này.”
Mặc ai kia luyên thuyên, nhưng có người chẳng hề quan tâm đ ến, tim cứ đập thình thịch mỗi lúc một nhanh.
Phía này, Hạ Chi lại bắt đầu đọc to công dụng ra.
“Công dụng: Thuốc có tác dụng làm giảm đau, ngứa, nóng rát khó chịu vùng hậu môn.
Làm co các mô trĩ, phục hồi các tổ chức mô cơ ở phần hậu môn - trực tràng....”
“...”
Dù đang sắp bị "bóng tối" vay lấy thân, nhưng nghe đến đây, Khánh Minh chợt rơi vào trầm tư rồi.
Hình như, có chỗ nào đó sai sai.
Mà chính xác hơn là càng nghe càng sai.
“Sao cái này có nói gì mà hậu môn nữa, nó cũng nhiều công dụng ghê á.” Hạ Chi cười nói, kể lể với anh.
“Ờm, thế em xem thử thuốc này tên gì thế?” Mặt Khánh Minh xanh như tàu lá chuối, lên tiếng hỏi.
Hạ Chi lại xoay tuýt thuốc lần nữa, cô bé nhìn thấy mấy chữ to, không nghĩ nhiều lần nữa đọc thành tiếng:
"Thuốc bôi trĩ gia truyền Thần Dược."
“...”
Có thể, chế.t luôn được không?”
“Mặt anh làm sao thế?”
Bạn gái nhỏ nào đó vẫn rất ngây thơ, cô bé thấy mặt anh bây giờ vừa đỏ vừa xanh.
Đầu óc còn đang bận suy nghĩ xem thuốc này có thể làm giảm đau cho cái tai của anh hay không, mà không hề biết cái vấn đề đã chuyển sang chỗ khác rồi.
“Á, anh làm sao thế?”
Tự dưng, Hạ Chi bị Khánh Minh đẩy ngã ra phía sau cái ịch.
Khánh Minh nghiêng người theo ấn Hạ Chi xuống ghế không cho thoát ra.
Cái tư thế này...!thật mờ ám