Cô bạn Đan Linh nghe vậy không khỏi há hốc mồm, ngạc nhiên hỏi lại:
“Thật á, hai vợ chồng cậu vẫn chưa hết giận nhau sao?”
Bởi vì là bạn thân nên Đan Linh cũng biết chuyện hôn ước của Hạ Chi và Khánh Minh.
Lẽ ra, lúc trước Hạ Chi sẽ dễ dàng tiếp thu hai từ “vợ chồng” này, đôi lúc còn cảm thấy ngượng ngùng khi nghe đến.
Nhưng hôm nay thì lại khác, nghe cách nào cũng chẳng thấy lọt tai.
“Vợ chồng cái gì chứ, ai vợ chồng với cái con người đáng ghét đó.”
Hạ Chi nói chuyện rất có khí thế, làm cho cô bạn Đan Linh cũng phải vỗ tay trầm trồ, còn đưa cho Hạ Chi một ngón tay cái.
“Wow! Bé Thỏ nhà ta hôm nay trưởng thành rồi, biết giận chồng luôn cơ đấy! Lần này giận chồng lâu thật đó, đã qua 3 ngày rồi vẫn chưa hết giận.”
Giọng điệu thì như đang tán thưởng, còn lời lẽ thì không khác nào tạt cho Hạ Chi một gáo nước lạnh vì sự thiếu nghị lực của cô bé vậy.
Hạ Chi liền bĩu môi một cái, thẳng thừng nói.
“Lần này là mãi mãi chứ không phải chỉ dừng lại ở 3 ngày đâu.”
Đan Linh nghe vậy bật cười.
“Được rồi, tớ sẽ chống mắt lên chờ, chờ xem mãi mãi mà cậu nói là bao lâu, haha.” Nói rồi còn choàng vai sang cô bạn đang cầm sách học bài bên cạnh, “Phải không Bảo Ngọc?”
Bảo Ngọc vẫn dán mắt lên quyển sách trên tay, không hiểu gì nhưng vẫn ậm ờ gật đầu.
Đan Linh có chút bất mãn nhưng cũng quen rồi, ai mà chẳng biết nhỏ bạn “mọt sách” của cô có bao giờ quan tâm gì đến sự đời đâu chứ.
Hạ Chi lần này thật sự rất tâm quyết, bởi vì ngày hôm đó cô đã thề rồi, nếu còn thích lại cái đồ đáng ghét kia cô sẽ phải học cách ăn cà rốt đấy.
So với việc phải ăn cà rốt thì uncrush có vẻ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Hạ Chi nghĩ vậy liền siết chặt nắm tay khí thế bừng bừng, nghiêm túc nói.
“Từ đây các cậu cũng nên bỏ cái chữ chồng đó đi, từ giờ chỉ có Khánh Minh hoặc là tên đáng ghét thôi.
Chồng hứa hôn gì đó, xem như...”
Cô dừng