Sau nhiều ngày nghỉ ngơi tại nhà, Trần Long Vũ theo lịch hẹn tái khám lần cuối để còn chuẩn bị đi học trở lại.
Mặc dù bác sĩ ngạc nhiên vì cậu hồi phục nhanh hơn bình thường, nhưng vẫn không quên căn dặn phải tiết chế các hoạt động gây kích thích cơ tim.
Mẹ của Long Vũ vẫn giữ quan điểm cấm đoán cậu vào Đại học Y Dược.
Bà đã lên máy bay ra nước ngoài sau khi cậu khỏe lại.
Riêng bác quản gia, đã một, hai tuần trôi qua kể từ lúc nghe lén được chuyện "giường chiếu" của đôi trẻ.
Bác vẫn chưa thể ăn no ngủ kĩ vì còn đang sốc tâm lý.
Để giải quyết vấn đề nan giải này, bác đã quyết định "mời" Ái Nhi tới nhà để làm công tác tư tưởng cho cả hai.
...----------------...
Buổi chiều êm đẹp, Ái Nhi và Long Vũ ngồi chung trên chiếc ghế sofa trong phòng khách sang trọng.
Trước mặt là một tấm bảng lớn không biết từ đâu ra.
Quản gia cầm chiếc thước kẻ chỉ vào tấm bảng, lớn giọng nói:
- Tình hình là sắp đến Valentine, chỉ còn vài ngày nữa thôi.
Để tránh các rủi ro về mặt sinh lý, hôm nay, tôi sẽ giảng dạy bộ môn "giáo dục giới tính" cho hai cô cậu.
Thà "vẽ đường cho hươu chạy" còn hơn là để tụi nhỏ tự mò mẫm rồi phát sinh ra nhiều vấn nạn tuổi mới lớn.
Đến lúc "bác sĩ bảo cưới" thì lại khổ.
Tiết học đột xuất này làm Long Vũ có vô vàn thắc mắc.
Cậu khoanh tay tựa vào lưng ghế, trầm mặc ngồi xem quản gia đang bày trò gì.
Bác dõng dạc chỉ vào tấm hình "áo mưa" trên bảng:
- Đây là một trong những biện pháp tránh thai phổ biến...
Chưa kịp nói xong thì Long Vũ đã cắt ngang.
Đôi mắt bén liếc nhẹ về phía Ái Nhi đang ngồi bên cạnh:
- Sao tự dưng bác đem mấy chuyện này ra...?
- Ấy, lớn rồi thì phải học.
Đặc biệt là để tránh có em bé ngoài ý muốn.
Không khí đột nhiên im lặng.
Long Vũ xấu hổ quay mặt đi hướng khác.
Còn Ái Nhi thì mím môi cúi gằm mặt xuống.
Mắt thiếu niên chớp liên tục vì căng thẳng, cậu nói mà lạc giọng:
- Ch-Chưa tới mức đó...!thì sao có em bé được...
Quản gia nghe vậy thì ngạc nhiên.
Chẳng phải đêm đó hai người đã "ăn trái cấm" rồi hay sao? Báo hại bác mất ăn mất ngủ.
Bây giờ còn bày đặt diễn nữa.
- Cậu chủ đừng ngại, tôi sẽ không phán xét đâu.
- Tụi tôi chưa có...
Mãi mới chấp nhận được sự thật tàn khốc này, vậy mà cậu chủ còn chối.
Quản gia phẩy tay, ngắt lời Long Vũ:
- Lo gì chứ! Tôi đã biết từ lâu rồi.
Không sao, tư tưởng của tôi rất thoải mái.
Tuyệt đối không phán xét những người đã 18 tuổi.
Lời nói thẳng cánh cò bay của bác làm cặp đôi trẻ xấu hổ.
Ái Nhi đỏ mặt, cô nói nhỏ trong miệng:
"Tụi cháu chưa có làm gì..."
- Hả?
Quản gia nghe chưa rõ nên Long Vũ nhắc lại, nhấn mạnh hơn.
Giống như máy phiên dịch từ tiếng Ái Nhi:
- Tụi cháu chưa có làm gì!
Đến đây, người đàn ông trung niên bỗng thấy có gì đó sai sai.
Ông bắt đầu hoài nghi nhân sinh, đưa tay lên gãi đầu hỏi:
- Ủa? Có chắc là chúng ta đang nói cùng một chuyện không?
Long Vũ khẽ gật, cậu vẫn giữ vẻ điềm tĩnh bên ngoài, nhưng trong đầu thì