Edit: Bèng
Beta: Đậu Xanh
Giao thông ùn tắc không thể đi lại.
Tài xế nghĩ rằng Hứa Y muốn về nhà ngay, nhưng khi quay đầu nhìn xuống thấy cô đang nhắm mắt nghỉ ngơi, tài xế không dám hỏi, vì vậy đánh xe vào một góc, chuẩn bị quay lại con đường dài không bị tắc.
Sau xe anh ta còn có thêm mấy chiếc xe giống vậy đi theo.
Đường này ngày thường không có nhiều xe cộ lắm, cũng xem như yên tĩnh.
Nhưng hình như Hứa Y không được may mắn. Xe chạy trên đường không lâu thì lại va chạm với chiếc xe đang chạy tới.
May mắn là tài xế có tay nghề cao, còn tài xế kia cũng không tệ, phần cứng của hai xe cũng tốt, ngoài một số vết xước thì không có tai nạn lớn.
Chiếc xe phía sau cũng dừng lại, người bên trong cảnh giác nhìn chằm chằm phía trước.
Hứa Y xoa xoa trán trong lòng vẫn luôn nghĩ đến những lời Trình Duyên nói, sắc mặt cô có chút tái nhợt nói: "Sao lại chạy bên này? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Đúng vậy."
Tài xế đậu xe ở một bên, lập tức xuống xe. Người bên kia cũng từ từ hạ cửa sổ trước xuống, thấy tài xế bước đến, kiêu ngạo bắt lỗi: "Mẹ kiếp, mày có biết lái xe không vậy? Đường rộng như vậy còn đụng phải người khác, mày có bị mù không? Có biết câu hại người hại mình không? Xã hội có nhiều cặn bã như mày chạy loạn nên mới có những kẻ giết người trên đường lộ đấy. Má, mày đúng là..."
Đòn phủ đầu chính là thật nhiều câu mắng chửi, tài xế bị nói là cặn bã của xã hội vẻ mặt ngây ngốc, rõ ràng là anh ta đâm đến trước mà! Tài xế lập tức hoàn hồn, tiểu thư chắc chắn không muốn đụng phải tên tài xế kỳ quái phiền phức này đâu.
"Rất xin lỗi tiên sinh, xin hỏi ngài có bị thương hay không?"
Người này lải nhải: "Mày không lái xe được thì đừng ra ngoài làm mất mặt, khiến nhà mày..."
"... Thôi, để họ đi đi."
Từ trong xe truyền đến một giọng nói khác, hiền lành nhưng lại mang theo uy nghiêm khác thường, cách màn xe màu đen, lúc này tài xế mới phát hiện sự tồn tại của một người khác trong xe.
Mà tên đang mắng người hăng say này hình như không ngờ chủ của anh ta sẽ bất ngờ mở miệng, vậy nên câu tiếp theo của anh ta bị bắt nuốt vào trong cổ họng, sặc mấy ngụm: "... Khụ khụ... Vâng!"
Tài xế nói lời cám ơn rồi sau đó lái xe rời đi, trước khi đi anh ta nhìn chiếc xe kia thêm hai lần, quả nhiên như dự đoán không nhìn thấy gì.
...
"Thiếu gia, không phải anh nói tôi ngăn Hứa tiểu thư lại ư? Sao cuối cùng lại thả họ đi?" Đợi bọn họ đi rồi, chiếc xe này mới từ từ chạy, người lái xe không nhịn được quay đầu lại hỏi một câu.
Trình Mộ cười lạnh lùng, thân thể tài xế lái xe không khỏi run lên, không dám hỏi nữa.
Không phải thiếu gia nói anh ta phải mắng tàn nhẫn vào à? Chẳng lẽ anh ta mắng chưa đủ đô? Anh ta có chút ấm ức đấy.
Trên thực tế việc anh ta làm đã quá lợi hại, so với người không có tố chất trên đường không khác nhau lắm, khiến cho Trình Mộ không có mặt mũi để làm bộ như cuộc gặp gỡ bất ngờ được, nên chỉ có thể khiến anh ta dừng lại đừng để mất mặt thêm mà thôi.
Anh ta nhìn xe Hứa Y dần dần biến mất, thầm thở dài.
...Vẫn chưa nhìn thấy.
"Đến chỗ anh cả đi."
*********
Phó Viễn nhìn ra ban công cả một buổi sáng, lâu thật lâu không thấy Hứa Y quay lại, anh cảm thấy tính tình của mình sắp bộc phát.
Cửa lớn đột nhiên mở ra, Phó Viễn hướng mắt nhìn, thoáng nhìn thấy một chiếc xe từ từ chạy vào.
Anh xoay người vội vã lao xuống lầu, sau đó lập tức ngừng lại, nghiêm túc sửa sang lại quần áo một chút, làm bộ làm tịch dựa vào sô pha.
Trong miệng lầm bầm lời bài hát chưa từng nghe thấy.
Sau khi nghe thấy tiếng bước chân đến gần, anh không thèm quay đầu lại, hỏi: "Ồ cô vợ Hứa Y còn biết trở về à? Vừa đi đâu đấy?"
Hứa Y không trả lời anh.
Phó Viễn cảm thấy không đúng, quay đầu nhìn lại, thấy sắc mặt tái nhợt của Hứa Y, lập tức nhảy đến trước mặt cô.
"Hứa Y, không phải cô bị bệnh đấy chứ? Hôm nay cô đi ra ngoài làm gì? Có cần gọi bác sĩ đến không?"
Phó Viễn dùng một bàn tay đo nhiệt độ cơ thể cô, trong lòng cực kỳ lo lắng. Nếu Hứa Y xảy ra chuyện gì, thì Thẩm Dục nhất định sẽ lột mất một lớp da của anh mất.
Hứa Y phất tay đẩy anh ra: "Đừng làm phiền tôi, hôm nay tôi rất mệt, muốn nghỉ ngơi."
Thân thể Phó Viễn cứng đờ, hai mắt co rút, ra vẻ bình tĩnh xua xua tay, nói: "Đi thôi, hôm nay tôi ở nhà một ngày cũng mệt muốn chết, tôi đưa cô đi nghỉ ngơi."
"Xin lỗi, hôm nay tôi có hơi khó chịu."
Hứa Y duy trì chút bình tĩnh cuối cùng, nói một câu, sau đó lập tức đi lên cầu thang. Từng bước đi của cô rất ổn định, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác lung lay. Một tay Phó Viễn đút vào trong túi, sắc mặt ảm đạm, chau mày nhìn bóng dáng của cô.
Rõ ràng buổi sáng lúc ra ngoài vẫn ổn, sao vừa về lại giống như quả cà tím bị sương muối đánh tan vậy? Vừa đi cùng ai về?
Phó Viễn trầm mặc, ngoài trừ Thẩm Dục, từ trước đến nay Hứa Y không bao giờ mở rộng cửa lòng với bọn họ. Mặc dù hai người trông có vẻ là bạn bè, nhưng từ trước đến nay Hứa Y đều lấy Thẩm Dục làm tâm.
Tay anh cuộn lại thành nắm đấm, cảm thấy trong lòng không có ngọn nguồn dâng lên một cảm giác hờn dỗi.
Haiz, thật đúng là bất công.
Trong lúc bàng hoàng, một cảm giác quen thuộc nảy lên trong lòng, đầu Phó Viễn nhất thời choáng váng, anh ôm đầu lùi về phía sau vài bước.
Khi anh ngước mắt lên lần nữa, đã biến thành Thẩm Dục.
*********
Hứa Y đóng cửa lại, lưng dựa lên cửa. Bây giờ cô không thể xác định rốt cuộc Trình Duyên có lừa mình hay không, nhưng nếu chuyện anh ta nói là sự thật, thì Thẩm Dục thật sự có vấn đề?
Hứa Y thật khó tưởng tượng được, trước kia cô và Tôn Lê không thân thiết gì, không có lý do gì mà cô ta phải theo dõi cô?
Hứa Y ôm đầu, cơn đau kéo dài. Khi đó Phó Viễn còn chưa xuất hiện, ký ức giữa các nhân cách không liên thông, hỏi một câu đã không biết đến ba câu, hỏi cũng như không.
Hứa