Edit: Bèng
Beta:Đậu Xanh
"... Em..."
Hứa Y trố mắt, do dự hoảng hốt nói tiếng 'em' vài lần. Một nỗi bàng hoàng mờ nhạt dâng lên trong lòng cô, rõ ràng trước đó cô còn nhớ rõ mà, tại sao vừa hỏi lại quên mất rồi?
Có gì đó không đúng, Hứa Y thầm ghi nhớ.
Thẩm Dục có thể che giấu bệnh lý của mình đến nay, phần lớn là vì anh hiểu rõ Hứa Y. Anh hiểu rõ Hứa Y dù là một động tác rất nhỏ, một nụ cười, hay bộ dáng động lòng người của cô, anh phác họa cô từng chút một thật sâu trong tâm trí, bộ dáng... nghi hoặc khó hiểu này của Hứa Y, chắc chắn là không nhớ được ai đã nói câu đó.
Thẩm Dục nén lại sự tò mò trong lòng, anh cần phải nói rõ chuyện của Tôn Lê, anh không thể để cô hiểu lầm thêm nữa.
"Là Tôn Lê tìm đến anh trước, ánh mắt cô ta bất chính, anh cảm thấy không ổn nên tránh đi. Sau đó... sau đó có một số chuyện đáng xấu hổ, vốn muốn giữ bí mật nhưng không ngờ lại bị cô ta phát hiện, rồi cô ta đưa ra đề nghị muốn quen anh một thời gian, lúc ấy anh thực sự sợ rằng mọi chuyện sẽ bị lộ ra..."
Hứa Y lẳng lặng nhìn anh, tuy rằng bây giờ tính tình Thẩm Dục ôn hòa, nhưng đến khi tàn nhẫn vẫn phải tàn nhẫn, nếu không làm sao có thể kìm hãm những tâm tư xấu xa kia xuống được. Nếu bây giờ có người dám uy hiếp anh, anh nhất định sẽ khiến người đó sống không bằng chết.
Con trai tuổi dậy thì nói chung coi thể diện quan trọng hơn số mệnh, với tính cách của Thẩm Dục lúc đó... quả thật có thể làm ra chuyện như thế, khóe miệng Hứa Y nhếch lên.
Thẩm Dục càng nói càng nhỏ, trên vành tai mỏng ngày càng đỏ ửng, nóng bỏng giống như lửa thiêu, có vẻ cực kỳ ngượng ngùng.
Bề ngoài là một bộ dáng, nhưng trong lòng lại là một câu chuyện khác.
Hứa Y cho rằng anh thích Tôn Lê, vậy trước kia anh đối xử tốt với cô, cô...có phải chỉ cho rằng đây là bạn bè đối xử với nhau phải không?
Thẩm Dục nghiến răng nghiến lợi, ác ma trong lòng như không thể kìm chế sắp thoát ra ngoài. Nếu để anh biết là ai đã nói nhảm... Độ ấm dường như giảm đi vài độ, bóng tối quanh quẩn bên người không thể nhìn thấy.
"A Dục?"
Hứa Y đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Thẩm Dục, Hứa Y loáng thoáng nhận ra cảm xúc đang dao động của anh, theo thói quen tính an ủi.
Hứa Y không phải chim hoàng yến được nuôi trong lòng, cho dù Hứa gia cưng chiều cô, cũng sẽ không khiến cô trở thành một kẻ không hiểu chuyện, tự mình cố gắng và tự lập là nền tảng, cho dù Hứa gia có tệ đến đâu thì cũng không đến lượt người khác bắt nạt cô, huống chi bây giờ Hứa gia lại như mặt trời giữa ban trưa?
Nếu Thẩm Dục cố tình giấu giếm lảng tránh che giấu. Cô cũng không phải là loại người không buông bỏ được, cho dù có thích, thì cô cũng không dễ dàng tha thứ cho một người trong lòng có người phụ nữ khác, thậm chí người phụ nữ này đã từng hại cô.
Hứa Y: "Tại sao anh phải che giấu thân phận của Tôn Lê?"
Thẩm Dục cúi đầu: "Sau này anh mới biết được, tuy rằng khi đó cảm thấy kỳ quặc, nhưng Tôn Lê lại... không may xảy ra chuyện, về sau anh cũng không tra xét nữa... đến nỗi giấu giếm..."
Hứa Y sững người một lúc, cảm thấy kỳ quái, theo lời của Thẩm Dục là sau khi sự việc xảy ra anh mới tra xét được, nếu không phải Thẩm Dục cố ý dẫn đường, vậy tại sao Hứa gia không tra được thân phận của Tôn Lê?
Thẩm Dục dừng lại một chút, lần đầu tiên nói về Tôn Khống: "Tôn Khống là thủ lĩnh băng đảng ngầm, cả cờ bạc và ma túy ông ta đều dính vào, sở dĩ bị khủng hoảng tài chính là do vụ việc bị bại lộ, Tôn gia bị đả kích nghiêm trọng, Tôn Khống dùng quan hệ lột đi mấy lớp da mới được thả ra khỏi tù."
Điều đáng châm chọc là nhờ vào mối quan hệ với người của Hứa gia, Hứa Y tự giễu.
"Em biết không, khi đó anh mới mười mấy tuổi, không có nhiều quyền lực trong tay, muốn làm gì cũng không được, hơn nữa còn loáng thoáng cảm thấy có người đang cản trở mình, anh cũng thuận theo giả vờ từ bỏ, sau này có vẻ người đó cũng cảm nhận thấy anh đã từ bỏ, cản trở thu hẹp, nhưng anh không thể gióng trống khua chiêng đi điều tra được, chỉ có thể lén lút tiến hành, điều này dẫn đến việc mấy năm gần đây anh mới tra được thông tin của Tôn Lê."
Thẩm Dục dừng một chút, dường như cảm thấy sỉ nhục với năng lực có hạn của mình: "Không nói cho em biết, một là vì đến giờ anh vẫn chưa tìm ra người đã cản trở của mình là ai. Nhưng anh cho rằng người đó nhất định có quyền thế, người đó không muốn để em sống, nhưng lại không thể tự mình ra tay, vì vậy người đó thông quan những người không liên quan đến để xúi giục Tôn Không, để Tôn Khống nhất thời mất não, hơn nữa lúc đó ông ta thật sự thiếu tiền, điều ông ta muốn cũng chỉ có tiền, ông ta sẽ không ngốc đến nỗi gây tổn thương đến em."
Hứa Y tỉnh táo nghe anh giải thích, Thẩm Dục nói có trật tự rõ ràng, ánh mắt thẳng tắp, không hề né tránh, cũng không giống nói dối.
"Nếu anh tùy tiện nói với Hứa gia, anh nghĩ Hứa gia nhất định sẽ theo đường lối này mà tiếp tục điều tra Tôn Lê. Nhưng thân phận người đứng sau lưng này nhất định không thấp hơn Hứa gia, cho dù điều tra ra, thì cũng là một điều nhịn chín điều lành thôi." Thẩm Dục trầm mặc trong chốc lát, nói: "Hoặc là Trình gia, hoặc là... Thẩm gia."
"Cái gì?" Hứa Y kêu lên.
Thẩm Dục nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo Hứa Y đừng vội: "Anh đi lấy một thứ."
Anh buông tay ra đứng dậy, lưu lại trên trán Hứa Y một nụ hôn nhẹ.
Cửa phòng "cạch" một tiếng mở ra rồi khẽ đóng lại, Hứa Y nhìn bóng dáng Thẩm Dục rời đi, giữa mày hơi nhíu.
Bộ dáng Thẩm Dục không giống nói đối. Nhưng lời mà Trình Duyên nói cũng không phải không có đạo lý. Nếu hai người này nói đúng, vậy người đứng sau tấm màn là... Thẩm gia?
Mà người vừa được cho là đã rời đi vừa rồi, tay cầm nắm cửa, dựa người vào tường, khóe miệng nở một nụ cười khó tả. Sau đó anh thở ra một hơi ngột ngạt, thu lại nụ cười sắp mở lớn