Bệnh Chữa Rồi

Giao phong


trước sau

Hai vị bảo tiêu ở Thẩm gia đã công tác hơn năm năm, biết rõ gen di truyền của Thẩm gia tương đối cường hãn, cũng thấy qua quá nhiều người Thẩm gia hành động kì lạ, cho nên giờ phút này thấy Thẩm Huyền bỗng nhiên từ bình thản chuyển thành nổi giận, mắt cũng không chớp một chút.

Thẩm Huyền chỉ ở nhà của Mike tìm được một chút manh mối, nhưng xác nhận Mike đã đến Pháp, càng thêm khó chịu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Một lát tìm được tên ngu xuẩn kia, ta sẽ giết chết hắn!"

Hai người "......"

Đây là đang nói chơi hay nghiêm túc?

Bọn họ liếc nhau, nghĩ đến tính tình của người Thẩm gia, cảm thấy hắn khẳng định là nghiêm túc, liền trấn định gật đầu, thầm nghĩ nếu đổi một bảo tiêu thành thật chất phác, thân chủ nói cái gì liền nghe cái đó, tập thể Thẩm gia bọn họ chắc đã sớm vào ngục giam rồi.

Thẩm Huyền nhanh chóng rời khỏi nhà Mike, lật sang số di động trước đó tìm được một người bạn có thể liên hệ Mike, tận lực khống chế tâm trạng của mình, thản nhiên nói: "Tôi là Thẩm Huyền, các người hiện tại đang ở đâu?"

Mike vừa mới trốn kỹ, sợ nhất nghe được có người hỏi vị trí của hắn, qủa thật bị hù chết, không nói hai lời liền treo điện thoại.

"......" Thẩm Huyền chậm rãi quay đầu: "Một lát đừng để cho hắn quá thoải mái, đánh cho chết"

Hai vị bảo tiêu nói: "Vâng"

Thẩm Huyền do dự một chút, thử liên hệ với Lăng Hi, đợi, rốt cuộc đầu bên kia bắt máy, hô hấp hắn căng thẳng, hỏi: "Ngươi đang ở đâu?"

Lăng Hi mỉm cười: "Ở nước ngoài, có việc gì thế?"

Thẩm Huyền hận không thể đem hắn kéo qua làm một trận, ngữ khí vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu: "Ta vừa vặn cũng đang ở nước ngoài, đi tìm ngươi được chứ?"

Lăng Hi cười nói "Cũng được, nhưng hiện giờ ta có việc, chờ ta hết bận rồi gặp ngươi sau vậy"

Chờ ngươi bận xong biết đâu mọi chuyện đều xong xuôi, Thẩm Huyền hít một hơi, tùy ý nói: "Ồ có đúng không, thực ra ta vừa nói chuyện điện thoại với Mike xong"

Lăng Hi không rõ hắn nói là thật là giả, càng không có lộ ra gì đó hay không, đề phòng không bại lộ hắn ôn hòa nói: "Gần đây hắn đang trốn ông ngoại mình, có hơi trong gà hóa cuốc, ngươi đừng để ý"

Thẩm Huyền nheo mắt lại: "Vì cái gì lại nói vậy, ta cùng hắn trò chuyện khá ổn"

"Vậy là tốt rồi", Lăng Hi cười giải thích: "Hắn biết ngươi truy ta, ta tưởng hắn đại khái sẽ không nói cho ngươi biết tình huống của ta, còn tưởng rằng các ngươi sẽ cãi nhau, các người đã nói cái gì?"

Thẩm Huyền lập tức nhạy bén hỏi: "Các ngươi không ở chung với nhau?"

"Ừm, hắn đi mua đồ, không để ta đi cùng" ngữ khí của Lăng Hi không chỉ không có nửa điểm che giấu hoặc là cảm giác bổ sung gì đó, ý cười tựa hồ còn nhiều hơn một chút: "Thần thần bí bí, cũng không biết muốn mua cái gì"

Thẩm Huyền "......"

Nếu như dám mua hoa hồng hoặc là bao linh tinh gì đó, ta nhất định sẽ phế tên ngu xuẩn kia!

Thẩm Huyền vốn muốn lừa Lăng Hi một vố, ai ngờ Lăng Hi trực tiếp thản nhiên nói bọn họ không ở cùng một chỗ, hoàn toàn đứng ở lập trường "các ngươi nói chuyện ta không hay biết gì hết", với tính cách của Lăng Hi, vô luận kế tiếp hắn bịa chuyện gì, người này chắc chắn đều có biện pháp ứng phó.

Hắn lại hít một hơi.

Tuy rằng hắn thích bạn đời thông minh, nhưng đối phương ở dưới loại tình huống "tùy thời sẽ cùng người khác chạy trốn" này dùng chỉ số thông minh đến để đối phó hắn, thật sự là phi thường khó chịu.

Lăng Hi biết đạo lý nói càng nhiều thì càng dễ có sai sót, không cho hắn nhiều cơ hội để thử, rất nhanh lấy cớ là có việc, kết thúc trò chuyện.

Thẩm Huyền thu hồi di động, sắc mặt nhất thời có hơi đen. Hai vị bảo tiêu bất động thanh sắc lui về phía sau nửa bước, yên lặng nhìn hắn.

Thẩm Huyền trầm mặc một trận, chung quy đối với chuyện này không yên lòng, lại càng không dám đi đánh cược, liền đi mua công cụ dùng đi dã ngoại, đằng đằng sát khí từ trong miệng người hầu của Mike hỏi ra khu rừng kia, bởi không rõ ràng bọn họ cùng Lăng Hi ai mau ai chậm, hắn kiên nhẫn chờ đến buổi tối, sau đó mở ra thiết bị quay chụp mini trên không lục soát từng mảnh, muốn nhìn xem phía dưới có ngọn đèn truyền ra hay không, dùng hai ngày mới gần như lục soát xong, cảm thấy Lăng Hi không ở chỗ này.

Bảo tiêu không khỏi nói: "Có vài địa phương cây rất cao và dày, thiết bị quay trên cao vào không được, lỡ như Lăng thiếu ở đó thì sao?"

Thẩm Huyền lắc đầu, hắn tin tưởng trực giác của mình, huống chi hắn không thể lại đi vào, bởi vì hai ngày cũng đủ đế làm rất nhiều chuyện, hắn chỉ cần tưởng tượng một chút tiến triển của hai người kia, liền đặc biệt táo bạo.

Bảo tiêu thấy hắn sắc mặt lại đen, hơi né xa một chút, sợ hắn sẽ não tàn hạ lệnh bắt bọn họ đi chặt cây. Theo bọn họ biết, lúc người Thẩm gia khi biến ngốc, chỉ số thông minh thường thường sẽ bị ném cho chó ăn, chuyện gì cũng dám làm — tuy nói tình huống này rất hiếm mới có thể phát sinh, nhưng bọn hắn không thể không phòng.

Lại nói, Thẩm đại thiếu vô cùng lợi hại của bọn họ có phải cũng sẽ có một ngày này hay không? Ý niệm này của hai người vừa hiện lên một chút, lập tức run run, hoàn toàn không thể tưởng tượng được hình ảnh kia.

Thẩm Huyền không chú ý biểu tình của bọn họ, lãnh mặt xoay người rời đi, chờ ra khỏi rừng rậm liền lấy di động ra, không biết là lần thứ mấy gọi cho Mike, nhưng thật đáng tiếc, Mike không biết là nghe Lăng Hi nói hay là sợ hãi bị Chu lão gia tử xách về nước, mấy ngày này vẫn tắt máy, hắn hoàn toàn liên hệ không được với đối phương.

Nhưng lại không gọi cho Lăng Hi, bằng không vừa vô ý liền sẽ lại bị yếu thế trước đối phương.

Hắn càng trở nên táo bạo, đi đặt một khách sạn, chuyển người qua qua lại lại vượt qua một đêm, rạng sáng ngày hôm sau rốt cuộc may mắn gọi được cho Mike, vội vàng nói: "Trước đừng cúp, ta có việc muốn nói"

Mike nói: "Tôi sẽ không nói cho anh biết tôi ở đâu"

"Tôi không tìm cậu"

"Tôi càng không có thể nói cho anh biết chuyện về Lăng Hi, hết hy vọng đi" Mike như đang bảo vệ thức ăn: "Cậu ấy là của tôi, là Thiên Sứ mà Thượng Đế phái đến cho tôi!"

Mọe, ta sớm muộn gì cũng giết chết ngươi! Thẩm Huyền âm lãnh nheo mắt, bắt buộc mình lãnh tĩnh: "Cậu đã thổ lộ?"

"...... Còn chưa có"

Thẩm Huyền nháy mắt thở ra một hơi, thầm nghĩ điều này chứng minh bọn họ còn chưa làm, hắn nghĩ nghĩ, hỏi: "Vì sao không thổ lộ? Cậu không phải rất thích cậu ấy sao?"

"Tôi đang tìm cơ hội"

"Cái cơ hội mà cậu gọi chính là nơi nơi trốn người?" Thẩm Huyền lạnh lùng nói: "Tôi vốn tưởng rằng cậu là nam nhân, thích thì sẽ dũng cảm nói ra, ai biết cậu đúng là quỷ nhát gan, dễ dàng bị ông ngoại mình dọa sợ tới mức tè ra quần như vậy"

Mike nổi giận: "Anh nói cái gì?!"

"Tôi có nói sai sao?" Thẩm Huyền nói: "Nếu đổi lại là tôi, chẳng sợ tử thần kề đao lên cổ, tôi cũng sẽ không chút do dự nói ra tình cảm
trong lòng, giống như nam nhân chiến đấu vì tình yêu vậy"

Đầu kia nhất thời rơi vào tĩnh mịch, qua sau một lúc lâu mới truyền đến thanh âm khuất phục của Mike: "Anh nói đúng, tôi không nên trốn tránh, cám ơn anh"

"Không cần cảm tạ, tôi vẫn luôn xem cậu như một đối thủ mạnh, bởi vì chúng ta yêu cùng một người", Thẩm Huyền nói: "Tiếp theo tôi sẽ không lùi bước"

Mike nở nụ cười: "Nói thật lúc đầu tôi không quá thích anh, nhưng hiện tại tôi đã có cái nhìn mới về anh rồi, bất quá tôi cũng sẽ không dễ dàng buông tay"

"Chúng ta bây giờ chờ xem ai có thể cười đến cuối cùng đi!" Thẩm Huyền thành công làm dịu quan hệ với đối phương, đang chuẩn bị nghĩ biện pháp dò ra vị trí của hắn, lúc này chỉ nghe hắn nói: "Đúng rồi, vậy tôi phải đi mua vé máy bay đi Chicago, tôi muốn thổ lộ với Lăng Hi, như vậy chúng ta liền cùng đứng trên vạch xuất phát!"

Điện thoại phựt một tiếng cắt đứt, bên tai chỉ còn tiếng tít tít báo bận.

Thẩm Huyền phản ứng một giây, vừa lòng gợi lên một mạt mỉm cười: "Ồ, hóa ra vẫn còn ở Mỹ"

Xem ra Lăng Hi quả nhiên là đang tính kế hắn, cùng việc bỗng nhiên động tình không có nửa điểm quan hệ, đối với tên ngu xuẩn kia hẳn là không có cảm giác.

Hắn chỉ cảm thấy cả người thoải mái, tính toán múi giờ, bấm máy gọi cho Lăng Hi, tâm bình khí hòa hỏi: "Ở Mỹ chơi vui không?"

Lăng Hi hơi hơi khựng lại: "Cái gì?"

"Lần này ta sẽ không thử ngươi, ngươi đang ở chỗ nào của Chicago?"

Lăng Hi nghe vậy liền hiểu rõ hắn không gạt người, cười nói: "Tại sao ngươi biết được?"

"Từ trong miệng Mike thốt ra, cơ bản không phí bao nhiêu thời gian của ta" Thẩm Huyền không hề có áp lực kéo thấp độ ngu xuẩn của hắn để trong lòng Lăng Hi không còn hảo cảm, đề nghị nói: "Ngươi lần sau tốt nhất nhắc hắn luôn tắt máy, hoặc dạy hắn như thế nào ứng phó phép khích tướng"

"Không, ta sẽ nghĩ biện pháp khác", Lăng Hi ôn hòa nói: "Ta còn cảm giác ta rất mệt"

Hắn đoạn thời gian đó bị người này ăn không ít đậu hủ, còn bị lấy tay giải quyết một lần, cảm giác giống như bị cưỡng gian, bất quá bọn họ hai nhà dù sao cũng có giao tình, này lại là ân oán cá nhân, không đáng để hắn tìm phiền toái cho công ty của người này, kế hoạch ban đầu là ngược đối phương, ai ngờ mới qua vài ngày đã kết thúc, cục tức của hắn căn bản còn chưa tiêu xong.

Thẩm Huyền đau đầu, thật lòng nghĩ lại cố thêm một lần, bất đắc dĩ nói: "Lăng Hi chúng ta nói chuyện đi, là ta đi Chicago tìm ngươi, hay là gặp nhau ở thành phố C?"

"Ồ? Lần này có thành ý?"

Thẩm Huyền ít nhiều có chút nhận mệnh: "Nói đi, ngươi muốn thế nào."

"Ngươi truy ta là chuyện của ngươi, nhưng ngươi không thể đem ý tưởng hoặc thói quen của mình áp đặt lên trên đầu ta, hiểu chưa?"

Thẩm Huyền vốn đoán được ý hắn muốn nói là vậy, biết về sau nếu muốn bình an vô sự nhất định không thể tùy tiện động tay động chân đối với hắn, không khỏi ở trong lòng thở dài: "Ta đã hiểu"

Lăng Hi hơi chút vừa lòng, chuẩn bị tạm thời nói vài thứ, còn lại mấy chỗ khó chịu hắn sẽ nhớ kỹ trước, xem tình huống rồi quyết định nên tính như thế nào. Thẩm Huyền mấy ngày nay đều chưa gặp qua hắn, ngăn không được tưởng niệm trong lòng, hỏi thăm chỗ của hắn, muốn đi tìm hắn. Lăng Hi không giấu diếm, thành thực trả lời.

Thẩm Huyền đột nhiên khựng lại: "Lôi Nham cũng đang ở đó?"

"Ừ"

Trong cảm nhận của Thẩm Huyền, uy hiếp của Lôi Nham so với Mike càng lớn hơn, liền lập tức đi tìm Lăng Hi. Bảo tiêu yên lặng nhìn đồng hồ, biết không có biện pháp cùng người đang đắm chìm vào tình yêu của Thẩm gia giảng đạo lý, liền áp chế oán thầm trong lòng, cùng hắn rạng sáng đi lên máy bay.

Thẩm Huyền trực tiếp đi đến khách sạn Lăng Hi đang ở, đơn giản nghỉ ngơi một lát, tìm Lăng Hi cùng đi ăn cơm, sau đó không khỏi quét mắt nhìn bọn bảo tiêu phía sau hắn.

Bốn người yên lặng nhìn trời, không dám đối diện với hắn.

Thẩm Huyền lười để ý tới bọn họ, nhìn về phía Lăng Hi: "Mike không có tới tìm ngươi?"

"Không có, hắn nói muốn đến?"

Thẩm Huyền gật gật đầu, phỏng đoán có khả năng đối phương đang chuẩn bị vì chuyện tỏ tình, liền không muốn nhắc đến hắn nữa, chậm rãi đổi đề tài. Lăng Hi chậm rãi cơm nước xong rồi hỏi: "Mấy ngày này ngươi đã đi đâu?"

Thẩm Huyền sợ hắn lại gây khó dễ, ăn ngay nói thật: "Ta tìm đến rừng rậm, ở bên trong đó hai ngày"

"Mới hai ngày?"

"......" Thẩm Huyền nói: "Sau đó ta gọi điện thoại cho Mike"

Lăng Hi ừ một tiếng, ít nhiều có chút tiếc hận, bưng ly lên chậm rì rì uống một ngụm nước.

Thẩm Huyền thoáng nhìn vệt nước trên môi hắn, cảm giác toàn bộ tưởng niệm đọng lại đều tràn lên, đặc biệt muốn lại gần hôn hắn một cái, lại hung hăng ôm một cái, nhưng ngẫm lại hiệp nghị của bọn họ, chỉ có thể nhịn xuống.

Có chút khó chịu.

Không bằng chậm rãi gia tăng giá trị cừu hận, sau này hắn sẽ trả lại một lần.

Thẩm Huyền bắt đầu chăm chú tự hỏi tính khả thi của biện pháp này.

Lăng Hi ngẩng đầu, nhìn hắn một cái.

Thẩm Huyền hồi thần: "Lôi Nham đâu?"

"Có chuyện, ra ngoài rồi"

ThẩmHuyền thuận miệng lên tiếng trả lời, đang chuẩn bị hỏi chút chuyện khác, lúcnày khóe mắt đảo qua, thấy ở cổng có người bưng một bó hoa hồng đỏ rất lớn, ngẩngđầu ưỡn ngực xông vào.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện