Chương 2: Lạnh nhạt
Hồi nãy Yến Hành Dục đã biết thân phận của người này nhưng trong thời gian ngắn chưa rõ ràng hắn có mục đích gì.
Kinh Hàn Chương nhìn nhìn dáng vẻ ốm yếu dường như hít thở cũng hao sức của y, hừ cười một tiếng, không nói gì thêm, tùy tiện thả rèm ra, dứt khoát giục ngựa rời khỏi.
Đến đi như cơn gió.
Chỉ để lại Yến Hành Dục nhìn tấm rèm lay động nửa ngày, chẳng hiểu gì cả.
Một lát sau, xe ngựa về đến Tướng Phủ.
Trong tay Yến Hành Dục nắm miếng bánh Phục Linh mà A Mãn mua giúp mình, trời lạnh gió rét, hương vị đã tan đi không ít, cũng chẳng có tâm trí ăn uống.
Cỗ xe ngựa của Hàn Nhược Tự lắc lư đi vào Tướng Phủ, A Mãn vui nhộn nhạo, dọc đường đi hai mắt không đủ dùng, nhìn cái gì cũng thấy mới lạ.
Tĩnh Quốc Thừa Tướng, trên phò tá Thiên Tử, dưới thống lĩnh bách quan, thân phận tôn quý bậc này, A Mãn vốn nghĩ vậy phủ đệ nhà Thừa Tướng nhất định phải xa hoa đẹp đẽ vô song, nhưng không ngờ chỉ có cổng Tướng Phủ là uy phong một chút, bên trong chẳng khác nhà giàu bình thường mấy.
Tuyết lớn phủ kín cả sân, đưa mắt chỉ thấy một màu trắng tinh, ngược lại tăng thêm mấy phần u tĩnh.
Xe ngựa tiến vào Tướng Phủ rồi dừng lại, Yến Hành Dục choàng lên áo khoác thật dày, cửa đôi phía sau xe ngựa được mở ra, một chiếc xe lăn bằng gỗ chậm rãi trượt xuống trên tấm ván dốc, bánh răng cọ xát tạo ra một chuỗi âm thanh.
Triệu Tổng quản của Tướng Phủ xem như chứng kiến Yến Hành Dục lớn lên, trông thấy y một thân bệnh tật rã rời, nước mắt suýt thì rơi xuống.
"Thiếu gia... Chịu khổ rồi."
Yến Hành Dục ôn hòa cười: "Không khổ."
"Sao có thể không khổ được cơ chứ?" Triệu bá nhìn gương mặt trắng nhợt của y, đau lòng muốn chết, "Mấy chỗ như Hàn Nhược Tự bình thường đều là nơi tăng nhân khổ tu, năm đó thiếu gia nhỏ như vậy, hai chân còn bị thương, sao lão gia lại có thể vì cái phê mệnh gì kia mà gửi người đến chỗ vất vả nguy hiểm chịu khổ cơ chứ, nỡ lòng nào?"
Yến Hành Dục thấy không khuyên được đành bất đắc dĩ nói: "Không phải ta đã trở về rồi sao."
Triệu bá vội vàng lau nước mắt: "Vâng vâng vâng, trở về là tốt rồi. Vậy ta lập tức đi bẩm báo với lão gia..."
Ông vừa dứt lời, đúng lúc có một người đàn ông mặc cẩm y từ hành lang bên hông nhà đi tới, đúng là Thừa Tướng Yến Kích.
Yến Kích trạc ngoại tứ tuần, một thân khí thế uy nghiêm tích tụ sau nhiều năm trên quan trường, không giận tự uy khiến cho người không dám nhìn thẳng.
Đôi mắt Yến Hành Dục hơi sáng lên, tay chống tay vịn xe lăn, vì động tác vội vàng làm áo khoác trên vai rơi xuống một nửa – y mặc dày như vậy, rời khỏi áo khoác, thân mình gầy yếu khủng khiếp.
"Cha."
Yến Kích ngẩng đầu nhìn y một cái, ánh mắt sắc bén như một thanh kiếm ra khỏi vỏ.
"Đã về rồi." Vẻ mặt ông hững hờ, chỉ nhàn nhạt thoáng liếc qua rồi thu lại tầm mắt, phân phó Triệu bá, "Mang sổ sách trên xe đến thư phòng."
Triệu bá sững sờ, không ngờ Yến Kích nhìn thấy Yến Hành Dục vậy mà lại hời hợt đến thế, nhất thời có chút ngây ngẩn.
Yến Kích hành sự sấm rền gió cuốn, dặn dò xong hoàn toàn không chờ trả lời, mắt nhìn thẳng đi qua bên người Yến Hành Dục, ngữ khí lạnh nhạt để lại một câu.
"Về rồi thì an phận chút."
Năm ngón tay của Yến Hành Dục đột ngột nắm chặt tay vịn, từng đốt từng đốt khớp xương trắng bệch.
Triệu bá thấy Yến Hành Dục ở một bên mặt mũi tái nhợt, đang định phình lá gan nói chuyện lại thấy Yến Hành Dục gật đầu, lúng túng nói: "Vâng, Hành Dục nhớ rồi ạ."
Yến Kích bước nhanh bỏ đi.
Triệu bá mặt đầy lo lắng đưa Yến Hành Dục về tiểu viện của y năm đó.
Yến Kích tuy quyền cao chức trọng song cực kì tiết kiệm, Yến Hành Dục rời phủ mười năm, vậy mà Tướng Phủ chẳng thay đổi bao nhiêu.
Cánh cửa thiên viện đã xiêu vẹo nhưng trong sân được thu dọn rất gọn gàng ngăn nắp, vườn thuốc và vườn hoa được ngăn ra bằng rào trúc, một bên còn trồng hai cây đào, những dải lụa đỏ cột đầy trên cành cây lẫn vào sương tuyết trắng muốt, rất giống như mùa đông cũng đơm hoa ngát hương.
Triệu bá xách đèn đón Yến Hành Dục vào, vừa đi vừa nhỏ giọng nói: "Lúc này trong triều rối ren, mấy vị Hoàng tử giày vò cho cả thành chướng khí mù mịt, lão gia suốt ngày bận chuyện triều chính, cũng không phải là cố ý lạnh nhạt với thiếu gia."
Yến Hành Dục rũ mắt, hàng mi dài khẽ chớp, che đi đôi đồng tử có chút ảm đạm.
Có phải là cố ý lạnh nhạt hay không, trong lòng y hiểu rõ.
Triệu bá nói xong cũng cảm thấy lý do này không thông, cười gượng một tiếng: "Lão gia nói thiếu gia ở Hàn Nhược Tự nhiều năm, nhất định là thích yên tĩnh, đã sớm sai chúng ta dọn dẹp viện này, tuy hẻo lánh nhưng vô cùng thanh bình."
Yến Hành Dục không nói gì.
"Cách nhà chính xa một chút thật ra cũng tốt." Triệu bá đã lâu không gặp Yến Hành Dục, vừa tâm sự là không phanh lại được, "Mấy năm nay tiểu công tử bị phu nhân chiều hư, tính tình còn trẻ con, mấy ngày trước không biết ở đâu nghe được mấy lời... đàm tiếu về thiếu gia, haizz."
Ông chưa nói hết nhưng Yến Hành Dục cũng đã đoán được đại khái.
Năm ấy Yến Hành Dục rời kinh, đệ đệ y Yến Vi Minh cũng mới có ba tuổi.
Tuy ngày đó rất bám y nhưng đã mười năm trôi qua, cảnh còn người mất, chưa nói Yến Vi Minh ra sao, ngay cả y cũng đã không nhớ rõ đệ đệ kia trông như thế nào từ lâu rồi.
Y ở ngoài mười năm mới về kinh, hơn nữa lúc rời đi thanh danh chẳng tốt đẹp gì, người Kinh Đô không biết sẽ có bao nhiêu lời ra tiếng vào.
Yến Vi Minh còn nhỏ, tin vào những lời đồn vô căn cứ đó, sinh ra ác cảm với y thật ra cũng bình thường.
Yến Hành Dục không hề để tâm.
A Mãn lại ở bên cạnh tức giận đến phồng má.
Cuối cùng nó đã nhận ra, cha của công tử nhà nó đúng là chẳng ra gì, con trai quay về, hời hợt như vậy thì cũng thôi đi, còn đuổi con trưởng đến ở nơi hẻo lánh quá đáng.
Đây quả thực là phô ra chẳng sót một chút "không ưa" nào với Yến Hành Dục, thế mà để truyền ra kia, người ngoài không biết còn phải đơm đặt cỡ nào.
Triệu bá dặn dò một lượt rồi ghi nhớ mấy chỗ cần phải sửa chữa trong viện, để lại vài hạ nhân hầu hạ.
Yến Hành Dục không quen được nhiều người như vậy nâng đỡ, đuổi tất cả đi.
Lăn lộn một hồi đã qua giờ Hợi.
Cũng may Yến Kích chỉ là lạnh nhạt chứ không khắt khe với y, viện này tuy vắng vẻ, nhưng những thứ bình thường nên có đều không thiếu.
Yến Hành Dục thu xếp đồ đạc, nhắm mắt tựa vào gối mềm lần Phật châu, mái tóc đen của y xõa trên vai, mặt đầy vẻ mỏi mệt, dường như có thể ngủ quên bất kì lúc nào.
Không biết sau bao lâu, y chuyển Phật châu mấy vòng, miệng cũng niệm xong một hồi kinh Phật, lúc này mới chậm rãi mở mắt.
Những năm ở Hàn Nhược Tự y đã làm thành thói quen.
Từ nhỏ Yến Hành Dục có bệnh tim, kị nhất là tâm trạng kích động, kinh Phật giúp tĩnh tâm.
Bên ngoài, tuyết bay lượn rơi xuống.
Yến Hành Dục ốm yếu không tiện mở cửa sổ, chỉ có thể xuyên qua khe hẹp giữa song cửa nhìn thấy những bông tuyết lả tả chao lượn.
Y nhẹ nhàng vươn tay, mèo mun không biết xuất hiện từ lúc nào đang ở trong góc duỗi người, thân hình uyển chuyển nhảy lên giường, trúc trắc cọ cọ hai ngón tay mảnh khảnh kia.
Trên gương mặt còn mang theo nét trẻ con của Yến Hành Dục hiện lên một chút ý cười hiếm thấy, bàn tay khẽ xoa đầu mèo mun, nốt ruồi son dưới mắt trái dường như sống động hơn, tươi đẹp sóng sánh.
Ngoài sân truyền đến một loạt tiếng bước chân, Yến Hành Dục ngẩn ra một chút, mày hơi nhăn lại.
Rất nhanh, A Mãn đẩy cửa vào, trên tay bưng một bát thuốc đắng đen sì.
Yến Hành Dục nhận bát thuốc như một thói quen, thoáng ngửi qua: "Đổi thuốc rồi?"
"Vâng."
Yến Hành Dục đã uống quá nhiều thuốc, trên mặt không có gì bài xích, chỉ là bàn tay đang rỗi lại gần như bóp nát Phật châu.
Y một hơi uống cạn bát thuốc.
A Mãn lấy lại bát, thuận miệng nói: "Công tử, hồi nãy em trông thấy có người đến thiên viện..."
"Ngoan, đừng nói nữa." Yến Hành Dục sắc mặt điềm tĩnh, hơi hơi rũ mắt, dịu dàng nói, "Tạm ra ngoài đi, ta sắp tức giận ngay bây giờ đây."
A Mãn:...
Mỗi lần uống thuốc đều bị đắng đến mức tự giận dữ với bản thân mình, công tử nhà nó cũng coi như người đầu tiên.
Yến Hành Dục vẫn chưa tức giận thành công.
Cơ thể y vốn đã yếu, từ Giang Nam ngựa xe mỏi mệt nửa tháng đến Kinh Đô, hôm nay lại đón gió lạnh run người, vừa mới nằm xuống một lát đã bắt đầu sốt cao.
Đối mặt với tình huống