Chương 3: Giả bệnh
Yến Vi Minh dùng đuôi mắt ghét bỏ đảo qua Yến Hành Dục đang đoan chính ngồi trên xe lăn một lượt, mặt viết mấy chữ chói lọi "ew ngươi thật là nghèo kiết bần tiện".
Yến Hành Dục nhẹ nhàng lần Phật châu, kìm chế tính khí nói: "Đệ nên gọi ta là huynh trưởng."
Yến Vi Minh khinh thường đáp: "Ta còn lâu mới gọi ngươi là huynh trưởng."
A Mãn nghe thấy thế hai mắt đều xanh lè rồi, trông dáng vẻ dường như là muốn một đao chém chết thằng ôn con nói năng mất kiểm soát, trong mắt không có huynh trưởng này.
Trên mặt Yến Hành Dục không hề dao động, chỉ là tay lần Phật châu nhanh hơn một chút.
"Ngoan nào." Yến Hành Dục ốm mệt, đến nói chuyện cũng không có nhiều sức, "Lúc này huynh trưởng đang hơi tức giận, không có thời gian dỗ dành đệ. Đệ nói câu nhận sai để ta vui lòng thì ta sẽ không báo việc này cho phụ thân nữa."
Yến Vi Minh nhíu mày: "Việc gì?"
Yến Hành Dục im tiếng thở dài một hơi, đệ đệ này của mình đầu óc thực sự không được khôn ngoan cho lắm.
"Việc đệ mạo phạm huynh trưởng." Yến Hành Dục tốt tính nói, "Đệ nhìn kìa, cửa nhà ta đã bị đệ đá hỏng rồi, huynh trưởng có hơi nhát gan, nếu đệ lại to tiếng nữa, sợ là ta sẽ phát bệnh tim mất."
Yến Vi Minh bị những lời này của y làm cho giận đến bật cười, nổi giận đùng đùng muốn xông lên, cho y biết thế nào là vô lễ mạo phạm chân chính.
Chỉ là nó chưa kịp chạy tới bên xe lăn của Yến Hành Dục, A Mãn ở một bên đã không thể nhịn được nữa, tròng mắt bất ngờ lóe lên hung ác, động tác nhanh nhẹn một chân đá về phía đầu gối Yến Vi Minh.
Yến Hành Dục tì sườn mặt, dáng vẻ lười biếng gập ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn xe lăn, phát ra một tiếng "cộp" rất nhỏ.
A Mãn ngẩn ra, cái chân sắp chạm đầu gối cứng rắn giẫm xuống, đạp một phát ngay trước mũi giày Yến Vi Minh.
Yến Vi Minh không kịp đề phòng đột ngột lảo đảo, suýt nữa ngã sấp mặt, ú ớ nhào về phía trước mấy bước, khó khăn lắm mới đứng vững lại.
Nó vừa liêu xiêu là xiêu thẳng đến trước mặt Yến Hành Dục, Yến Vi Minh chưa hết kinh hoàng ngẩng đầu lên, lập tức đối diện với đôi mắt hiền hòa của Yến Hành Dục.
Thiếu niên bé nhỏ không hiểu vì sao bỗng ngẩn ngơ.
Yến Hành Dục dịu dàng nhìn nó, làm như không thấy hành động của A Mãn, còn đang yên lặng chờ đệ đệ dỗ mình vui.
Yến Vi Minh trân trân trừng y hồi lâu, cuối cùng vẫn là nhờ hạ nhân sau lưng xông lên đỡ mới đột nhiên hoàn hồn.
"Tránh ra!" Nó gạt tay hạ nhân tới đỡ, không biết là do giận hay do nguyên nhân gì khác, mặt mũi đỏ bừng, ngoài mạnh trong yếu nói, "Cha đuổi ngươi đến chỗ quái quỷ này, căn bản là không thèm để ý đến ngươi! Cứ xem như ta bất kính huynh trưởng thì đã sao, ngươi cho rằng cha sẽ vì một thằng sao chổi từ nơi rừng sâu núi thẳm đi ra mà trách phạt ta sao?!"
Ngón tay lần Phật châu của Yến Hành Dục chợt khựng lại, hai viên Phật châu chạm vào nhau, phát ra tiếng lách cách khe khẽ.
Y hơi ngước mắt, hàng mi dài gợi lên độ cung nơi đuôi mắt, đồng tử hiện ra vẻ lạnh lùng, rõ ràng là một tên ma bệnh, lại chỉ cần một cái liếc mắt đã làm cho Yến Vi Minh đang không ngừng gào thét phải giật mình.
Yến Vi Minh theo bản năng lùi nửa bước, lập tức ổn định lại, sau đó có phần vừa xấu hổ vừa giận dữ.
Mình thế mà... bị một tên ma bệnh không đi lại được dọa sợ?
Nhỡ để cho mấy người ngoài ở Kinh Đô biết được thì tổn hại thanh danh của nó bao nhiêu!
Yến Vi Minh tự tiếp thêm can đảm, trong lòng hiểu rằng cho dù y có giận dữ nữa cũng chẳng làm được gì mình, càng thêm không kiêng nể.
Nó đang định tiếp tục, lại nghe thấy Yến Hành Dục đột nhiên dịu dàng nói một câu.
"Vi Minh, huynh trưởng chuẩn bị giả bệnh."
Yến Vi Minh:...
Yến Vi Minh mặt mũi ngơ ngác, không hiểu rốt cuộc y có ý gì.
Ngay sau đó trong nháy mắt, Yến Hành Dục vẫn luôn biểu hiện hiền hòa đột nhiên đưa tay ôm ngực, sắc mặt tái nhợt thở dốc mấy hơi, bàn tay đặt trên tay vịn xe lăn vốn đã như ngọc quý, bóp chặt lại càng thêm trắng bệch.
Yến Hành Dục mới thở gấp một chút, trên trán đã toàn là mồ hôi lạnh, ròng ròng chảy xuống, có vài giọt đọng trên hàng mi dài, rung rung sắp rơi, trông giống hệt như nước mắt rươm rướm vì không thể chịu đựng được đau đớn.
Yến Vi Minh:...
Yến Vi Minh kinh sợ đến đờ đẫn, hoảng hốt nhìn y.
Nó từng nghe nói từ nhỏ Yến Hành Dục đã mắc bệnh tim, nhưng căn bản không biết tình hình lúc bệnh tim tái phát lại nghiêm trọng như vậy, cho nên đã làm nó quên mất vừa nãy Yến Hành Dục mới nói câu "giả bệnh".
... Nhìn chung, dáng vẻ của Yến Hành Dục lúc này, hít thở khó khăn, cả người như vớt từ dưới nước lên, trên mặt toàn là mồ hôi lạnh, đau đớn tột cùng, hoàn toàn không giống giả vờ chút nào.
Trong hốt nhiên, cảnh tượng này mơ hồ trùng lên kí ức đã sớm phủ bụi của Yến Vi Minh.
Dường như rất lâu trước kia, cũng có người từng hô hấp nhọc nhằn, đau đớn dữ dội trước mặt nó.
Yến Vi Minh không hiểu sao đột nhiên cảm thấy đầu tim như bị kim đâm, nhức nhối muốn chết.
A Mãn không khác gì con chó dữ bị cướp xương, nhe nanh hung tợn nhìn Yến Vi Minh trừng trừng.
Yến Vi Minh vốn muốn đi đến đỡ Yến Hành Dục, lại bị hung khí A Mãn dọa cho lùi về sau mấy bước, lúng túng nói: "Ta ta... ta không cố ý, ta hoàn, hoàn toàn không dọa y, huynh..."
Yến Hành Dục căn bản không cho nó cơ hội trình bày, quay đầu đi, như là đã yếu ớt ngất xỉu.
Yến Vi Minh:...
Đúng lúc đó, Triệu bá hớn ha hớn hở qua đây, còn chưa vào đến sân đã cao giọng nói: "Thiếu gia, Thánh Thượng vừa hạ chỉ triệu người tiến cung..."
Còn chưa nói hết câu đã nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trong viện.
Triệu bá:...
Ông thất thanh kêu lên: "Thiếu gia!"
Giữa trận gà bay chó sủa, Yến Hành Dục được dìu lên giường, lại là xông thuốc lại là rót nước, lao nhao không ngừng.
Triệu bá vừa giận vừa lo, thấy Yến Hành Dục cuối cùng đã hô hấp ổn định, một bên sai người đi mời thầy thuốc, một bên kìm chế tức giận đến tìm Yến Kích.
Yến Vi Minh ngơ ngác hồi lâu, được hạ nhân bao quanh trở về sân viện xa hoa phú quý, mãi chưa hoàn hồn.
Hạ nhân đều đang khuyên nó.
"Công tử, lão gia hoàn toàn không ưa tên ma bệnh kia, cứ xem như Triệu bá đi cáo trạng, lão gia nhất định cũng sẽ không vì kẻ sao chổi mà trách phạt người."
"Đúng vậy, tiểu nhân nghe nói hôm qua lúc y trở về, lão gia căn bản không thèm để ý."
Yến Vi Minh có chút thất thần, trong lúc vô tình nghe thấy hạ nhân mồm năm miệng mười mắng chửi Yến Hành Dục, thâm tâm không hiểu sao đột nhiên bùng lên một cơn bực bội vô cớ.
Nó hất tay hạ nhân đang đỡ mình ra, lạnh lùng nói: "Dù y là sao chổi thì cũng đến lượt các ngươi tùy tiện bình phẩm ư?"
Mấy tên gia đinh sững sờ, vội vàng quỳ xuống cáo tội.
Yến Vi Minh càng thêm bực tức, mạnh tay day trán, một chốc trước mắt quay cuồng dáng vẻ Yến Hành Dục mặt mũi đau đớn, một chốc lại lo lắng Yến Kích sẽ thực sự phạt mình.
Lát sau, người hầu bên cạnh Yến Kích mặt vô cảm đi tới, không màng hạ nhân xung quanh kêu lên sợ hãi, xách Yến Vi Minh lên ném vào từ đường của Tướng Phủ.
Yến Kích đang thắp hương trong từ đường, thân hình hệt như cây tùng vĩnh viễn không cong không gãy.
Yến Vi Minh ầm ĩ chẳng ngừng, nhìn thấy Yến Kích lập tức héo.
Nó được người hầu buông xuống, sợ hãi nói: "Cha."
Yến Kích không quay đầu lại, đối mặt với đầy phòng bài vị tổ tiên, hờ hững nói: "Quỳ xuống."
Yến Vi Minh:...
Yến Vi Minh sợ hãi, nó đã bị phạt quỳ thành thói quen rồi, vội vàng quỳ gối lên đệm hương bồ.
Yến Kích nhìn qua từng chiếc bài vị trên từ đường, cuối cùng, tầm mắt lướt qua một tấm bài vị vô danh mới thu về.
Ông hơi nghiêng người, khoanh tay đứng, dáng vẻ không giận tự uy khiến cho Yến Vi Minh sợ tới mức nhũn chân.
Yến Kích liếc nó, hỏi: "Biết sai ở đâu chưa?"
Yến Vi Minh hơi sững sờ, cảm thấy cha mình không thể nào vì Yến Hành Dục mà phạt mình được, tỏ vẻ điềm tĩnh nói: "Con trai không biết."
Yến Kích không hề giận dữ: "Vậy quỳ ở đây, khi nào biết rồi thì hãy đứng dậy."
Yến Vi Minh:...
Yến Vi Minh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ông.
Từ trước tới nay Yến Kích làm việc như sấm rền gió cuốn, nói xong câu đó cũng không đợi xem Yến Vi Minh có phản ứng gì, xoay người rời khỏi từ đường, chỉ để lại một người hầu đằng đằng sát khí.
Yến Vi Minh không thể tin nổi, đứng bật dậy định đuổi theo: "Cha! Cha vậy mà lại trách phạt con vì Yến Hành Dục ư?! Cha!"
Giọng Yến Kích từ xa truyền đến: "Thu đệm hương bồ của nó về."
Yến Vi Minh:...
Người hầu mặt không cảm xúc, một nhát túm lấy vai Yến Vi Minh, kéo đệm hương bồ ra.
Đầu gối Yến Vi Minh quỳ thẳng xuống nền đất cứng rắn lạnh băng, mấy năm nay cho dù nó gây họa bị