Có thể nói thế lực đứng sau Việt Vương chính là một nút thắt trong lòng của Thẩm Úc, kiếp trước dù y làm việc cho Việt Vương nhưng vẫn chưa từng thật sự tiếp xúc với thế lực đó, nếu tình hình không thật sự khẩn cấp thì dù có nói thế nào thế lực kia cũng sẽ không ra tay.
Ban đầu Thẩm Úc tưởng rằng thế lực đó giúp Việt Vương là vì hắn ta đã cứu tiểu công tử Hà gia, thế nhưng đời này đã xảy ra rất nhiều chuyện khác với đời trước, y cũng biết thêm những bí mật mà kiếp trước y không hề hay biết, vì vậy y cũng có cái nhìn khác về thế lực kia.
Đến cùng thì bọn họ đang nghe theo mệnh lệnh của ai, mục đích của bọn họ là gì, hiện tại y vẫn không có quá nhiều manh mối.
Thương Quân Lẫm vuốt ve bàn tay của Thẩm Úc: "Trẫm vẫn luôn sai Ẩn Long Vệ đi điều tra chuyện của Việt Vương, cũng nhân dịp quyên góp để đụng vào đáy* của đất phong của hắn, còn nữa, đã bắt được người nói với Việt Vương cái câu kia." (Lấy tiền bạc nên biết VV còn bao nhiêu tiền:))
Suy nghĩ của Thẩm Úc lập tức bị thu hút: "Bệ hạ đang nói cái người đã khiến Việt Vương tiếp cận ta và Thẩm Thanh Nhiên kia sao?"
"Không sai, Ẩn Long Vệ đang âm thầm đưa người trở về kinh thành, chắc mấy ngày nữa là tới nơi." Nhắc tới người kia, giọng nói của Thương Quân Lẫm lạnh lẽo hơn vừa nãy rất nhiều.
"Bệ hạ, đến lúc đó đừng quên đưa ta đi gặp hắn." Câu nói kia là thật hay giả, vì sao đối phương lại nói như vậy, Thẩm Úc thật sự rất để ý.
"Trẫm sẽ không quên đâu," Thương Quân Lẫm nâng tay Thẩm Úc lên rồi đưa tới bên môi để hôn, "Dù có xảy ra bất cứ chuyện gì thì A Úc cũng chỉ có thể là của trẫm."
Thương Quân Lẫm cũng không để ý đến cái câu "Có được con trai của Thẩm gia là có được thiên hạ" kia, từ đầu đến cuối, người hắn muốn đều chỉ có một mình Thẩm Úc.
"Đương nhiên," Thẩm Úc thuận thế ôm lấy cổ của Thương Quân Lẫm, đuôi mắt y nhếch lên, "Bệ hạ cũng chỉ có thể là của ta thôi."
Ánh mắt của Thương Quân Lẫm hơi trầm xuống, hắn nâng tay đặt lên ót của Thẩm Úc rồi đẩy người về hướng của mình, sau đó lại cúi người hôn lên môi y.
Những lúc A Úc thể hiện ham muốn chiếm hữu hắn, hắn rất thích.
Trong hoàng cung rất ấm áp và yên tĩnh, thế nhưng trong triều lại bắt đầu nổi lên từng cơn sóng lớn.
Sau khi công bố tội danh của Phùng đại nhân, Thương Quân Lẫm đã bãi miễn chức quan và tống tất cả các viên quan liên quan vào ngục, dù mấy người này tham gia nhiều hay ít thì đời này cũng đừng mong có thể quay lại vị trí cũ.
Chuyện này liên lụy tới rất nhiều người, có viên quan bị bãi miễn chức quan thì cũng có vị trí trống, trong triều bớt đi một mạch của Phùng đại nhân nên cục diện được duy trì lâu nay cũng đã bị phá vỡ, tất cả mọi người đều muốn lấy được một chén canh từ nó.
Phùng đại nhân phát triển trong triều nhiều năm nên cấp dưới của ông ta cũng không ít, hầu hết trong đó đều là các đại thần nhị phẩm hoặc tam phẩm*, hiện giờ mấy viên quan đó đã bị tước chức quan mà Thương Quân Lẫm lại chưa bổ nhiệm người khác thay thế, vì vậy bất kể là các gia tộc quyền thế hay là các quan viên không có quyền thế đều đang nhằm vào mấy vị trí đó.
(Chức quan từ Cửu phẩm đến Nhất phẩm, số càng thấp thì chức càng cao.)
Lúc lâm triều, có quan viên đề nghị Thương Quân Lẫm nhanh chóng bổ nhiệm người khác vào vị trí trống, tuy rằng thiếu mấy viên quan trong một thời gian ngắn cũng không ảnh hưởng nhiều tới sự vận hành của triều đình nhưng một ngày không giải quyết nó thì sẽ xảy ra rất nhiều chuyện.
Thương Quân Lẫm cũng biết điểm này, hắn đã âm thầm chọn ra vài người, sau khi triệu tập vài vị trọng thần đến bàn bạc, một vài vị trí đã chào đón chủ nhân của nó, những người được chọn có người có xuất thân quyền thế, cũng có người có xuất thân nghèo khó, một lần nữa, hai bên lại có sự cân bằng vi diệu, bây giờ chỉ còn vị trí ban đầu của Phùng đại nhân là bị bỏ trống.
Vốn dĩ vị trí này được người đến từ gia tộc quyền thế đảm nhiệm, cũng vì điểm này nên các gia tộc vẫn luôn đè đầu những người không có quyền thế, nhưng hiện giờ Nội Các chỉ còn lại một viên quan của các gia tộc quyền thế, vì thế thì khí thế của các gia tộc cũng bị suy giảm rất nhiều.
Hơn nữa Thương Quân Lẫm đã đề bạt rất nhiều người mới lên, hầu hết mấy người này đều từng đạt giải cao trong khoa cử và được điều đi nơi khác, bây giờ mới trở về kinh, sự gia nhập của bọn họ đã đánh sâu vào các thế lực vốn có của triều đình.
"Lần này bệ hạ là người thắng lớn nhất." Thương Quân Lẫm làm chuyện gì cũng chưa từng giấu Thẩm Úc, Thẩm Úc thấy hắn mượn chuyện của Phùng đại nhân để hoàn thành kế hoạch trước dự định nên không khỏi có chút vui mừng.
"Thật ra trẫm cũng không ngờ Phùng Bình Kỳ lại làm ra loại chuyện này."
Phùng đại nhân làm rất nhiều chuyện, lôi một chuyện ra cũng là tội lớn, đủ để tru di cửu tộc, chứ đừng nói đến chuyện ông ta làm ra nhiều chuyện như vậy.
Phùng gia đã xoay quanh kinh thành nhiều năm, thế nhưng vì ông ta, Phùng gia sẽ bị loại khỏi lịch sử tranh đấu của Đại Hoàn, gần như là không còn cơ hội để khôi phục lại như xưa.
Thương Quân Lẫm sẽ không cho bọn hắn có cơ hội này, mà các gia tộc quyền thế khác cũng sẽ không cho.
"Lần này Phùng đại nhân thật sự đã quá cẩu thả." Những người có quyền lên tiếng của các gia tộc quyền thế ở kinh thành tụ tập lại với nhau để bàn xem sắp tới nên làm thế nào.
"Hắn tự hại mình và Phùng gia thì thôi đi, lại còn khiến chúng ta bị liên lụy theo, hiện tại Nội Các đang có chỗ trống mà bệ hạ vẫn không hề có ý định để ai bù vào."
"Nghĩ thử đi, chúng ta đề cử nhiều người như vậy mà bệ hạ vẫn không chịu nhả ra, ý tứ đã rất rõ ràng."
"Chỉ sợ bệ hạ đã chọn được người từ lâu rồi, một ngày Phương Quân- Phương đại nhân còn chưa trở lại thì vị trí đó của Nội Các vẫn sẽ trống thêm một ngày."
Người có thể đi đến ngày hôm nay không ai là kẻ ngốc cả, mấy vị trí khác đã được sắp xếp cả rồi, chỉ còn vị trí ở Nội Các là mãi vẫn không chịu nhả ra, nếu không phải do không hài lòng với những người được đề cử thì cũng chỉ có thể là do đã chọn được người rồi.
Đủ loại dấu hiệu đã cho thấy rằng trường hợp phía sau khả thi hơn.
"Bệ hạ đã muốn đụng vào Nội Các từ lâu rồi, nếu không phải do mãi mà vẫn không có cơ hội thì các ngươi nghĩ hắn sẽ để mặc chúng ta đè đầu cưỡi cổ hắn lâu như vậy sao.
Mọi người đều biết tính tình của bệ hạ thế nào mà, như cái chuyện để nữ tử vào triều làm quan ấy, hai vị Phùng và Đoạn đại nhân không chịu nhả ra thì thế nào, hắn có thể ra tay từ mặt khác, ép cho người ta không thể không nhả ra."
"Chúng ta phải làm sao bây giờ? Cứ trơ mắt nhìn vị trí này bị người khác cất vào túi sao?"
"Nếu không thì còn có thể làm gì bây giờ? Phùng gia có quan hệ rộng, trước khi xảy ra chuyện này, có rất nhiều gia tộc thân thiết với bọn họ, hiện tại tự lo cho mình còn không xong nói gì đến việc phản kháng bệ hạ?"
Lời này vừa được thốt ra, trong phòng lại rơi vào sự an tĩnh ngắn ngủi, chính gia tộc của bọn họ cũng thân với Phùng gia, sơ hở một cái là bị liên lụy.
Có thể bảo đảm rằng mình không bị xử lý luôn là may rồi, nào còn tâm tư để làm loại chuyện khác.
"Lần này có thể đạt được mục đích dễ như thế cũng là nhờ vào việc