[Lam Vong Cơ nói: "Ngươi định từ nay về sau vẫn luôn như vậy hay sao".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Vẫn thế này thì làm sao, xem thường nơi này của ta hả.
Ngọn núi này có thể còn lớn hơn cả Vân Thâm Bất Tri Xứ của các ngươi, thức ăn cũng khá hơn chỗ các ngươi nhiều".
"Nguỵ Anh", Lam Vong Cơ nói: "Ngươi hiểu ta có ý gì".
"....." Nguỵ Vô Tiện bất đắc dĩ nói: "Lam Trạm ngươi đó...!thật là hết cách.
Vốn dĩ ta đã đổi đề tài, ngươi lại kéo trở về".
Lúc này, trong cổ họng hơi hơi ngứa, trong ngực đột nhiên nhộn nhạo mùi máu, Nguỵ Vô Tiện nhịn xuống ho lên hai tiếng.
Thấy Lam Vong Cơ định tới nắm lấy tay hắn, Nguỵ Vô Tiện chợt tránh đi, nói: "Làm gì?"
Lam Vong Cơ nói: "Thương thế của ngươi".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Miễn đi.
Chút thương thế nhỏ này phí linh lực làm gì.
Ngồi một lát là tự khoẻ thôi".]
Lam Hi Thần liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ một cái, thầm nghĩ, một lần hai lần dò hỏi, liên tiếp bị cự tuyệt, hành động giấu giếm như thế của Nguỵ công tử, ngược lại sẽ khiến Lam Vong Cơ chắc hẳn xác nhận được hiện tượng linh lực bị hao tổn, về phần tại sao không xác nhận được là mất kim đan, thì chỉ sợ không ai có thể tuỳ tiện suy đoán như thế.
Nhiếp Hoài Tang nhìn Nguỵ Vô Tiện liếc mắt một cái, nói: "Nguỵ huynh, ngươi năm lần bảy lượt, dứt khoát lưu loát tránh né, thật sự trực tiếp cho thấy, ngươi đối với Hàm Quang Quân, không hế có chút ý tứ gì đó nha".
Lam Hi Thần: "....."
Những người khác: "......"
Nguỵ Vô Tiện liếc mắt sang Lam Vong Cơ, không nhìn ra được cái gì, đành nghiêm mặt nhìn chằm chằm Nhiếp Hoài Tang, vừa nhìn chằm chằm vừa nhịn không được duỗi thẳng chân phải ra hoạt động mấy cái, nhưng mà dưới áp lực của Nhiếp đại mang bội đao ngồi bên cạnh Nhiếp nhị - cái tên dám nói mà không dám nhận kia, cái chân này của hắn rốt cuộc không thật sự đá qua.
Nguỵ Vô Tiện sau đó nhướng mày về phía Nhiếp Hoài Tang, ý bảo: Đừng hèn nhát, chờ đấy cho ta ~
Nhiếp Minh Quyết: Cứ việc đá, bản tông chủ không ngại!
Nhiếp Hoài Tang:......
Lam Vong Cơ: "......" Ở hoàn cảnh như thế làm sao có thể nói tới chuyện tình cảm, tuy rằng Nguỵ Anh lúc đó đúng thật là chưa thông suốt.
Ôn Tình: Ngay cả đồ ăn trên Loạn Tán Cương, còn khá hơn cả đồ ăn Lam gia, vậy mấy người họ Lam đó thật ra ăn cái gì lớn lên vậy? Còn nữa, Nguỵ Vô Tiện, Ngồi một lát là tự khoẻ thôi, ngươi cho rằng ngươi là nấm hả?
[Lam Vong Cơ không nói lời vô nghĩa với hắn, lại chụp lấy tay hắn, đúng lúc này, có hai người từ ngoài hang động đi vào, giọng Ôn Tình nói: "Ngồi một lát là tự khoẻ thôi? Ngươi cho rằng ta chết rồi hả?"
Đi sau nàng, là Ôn Ninh bưng theo một khay trà...!Mà ôm cẳng chân Ôn Ninh chính là Ôn Uyển.
Nó vừa vào đến, là chạy nhào tới bên cạnh Nguỵ Vô Tiện, đổi thành treo trên đùi hắn.
Thấy Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ không hẹn mà cùng nhìn về phía mình, khoé miệng Ôn Ninh giựt giựt, làm như muốn cười, nhưng cơ mặt của y đã chết cứng rồi, không nhúc nhích được, đành phải kêu: "Nguỵ công tử...!Lam công tử".
Nguỵ Vô Tiện nhấc một chân lên, nâng Ôn Uyển đung đưa trong không trung, nói: "Các ngươi sao đã đi vào rồi? Nhanh thế đã khóc xong rồi à?" Ôn Tình hung dữ nói: "Ngươi đợi lát nữa xem ta làm cho ngươi khóc như thế nào!" Tuy rằng nói như vậy, nhưng trong giọng nói vẫn còn mang đầy âm mũi.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Buồn cười, ngươi làm thế nào có thể khiến ta...!A!!!"
Ôn Tình đi tới vỗ một chưởng vào lưng hắn, đột ngột đánh cho Nguỵ Vô Tiện phun ra một ngụm máu, đầy mặt không thể tin nổi, nói: "Ngươi...!ngươi thật độc ác...."
Nói rồi hai mắt nhắm lại, hôn mê bất tỉnh, sắc mặt Lam Vong Cơ trắng bệch, đỡ được hắn, kêu lên: "Nguỵ Anh!"
Ôn Tình lại lấy ra ba cây châm bạc sáng chói, quát: "Ta còn có thứ độc ác hơn mà ngươi chưa nhìn thấy đó.
Ngồi dậy!".
Nguỵ Vô Tiện lại làm như không sao cả đứng dậy khỏi vòng tay Lam Vong Cơ, lau vệt máu nơi khoé miệng, nói: "Miễn đi, lòng dạ phụ nữ độc ác nhất, ta không muốn thấy".
Hoá ra mới vừa rồi một chưởng kia của Ôn Tình chỉ là đánh cho hắn phun ra máu ứ đọng trong phổi.
Đệ nhất y sư của Kỳ Sơn, nổi tiếng bách gia, xuống tay sao lại thật sự không biết nặng nhẹ? Lam Vong Cơ thấy lại là trò đùa dai, mạnh mẽ phất tay áo, xoay người sang chỗ khác, làm như hoàn toàn không muốn để ý đến loại người nhàm chán này.]
Lam Hi Thần cười cười: Vong Cơ đây là thẹn quá hoá giận.
Nguỵ Vô Tiện cười cười: Nhị ca ca đây là ngượng ngùng.
Kim Tử Hiên làm như rất có kinh nghiệm, thoạt nhìn là phất tay áo không để ý tới, nhưng trên thực tế quay đầu là sẽ tiếp tục ân cần hỏi han.
Ngắm nghía gương mặt lạnh lùng băng sương của Lam Vong Cơ, ặc, người này hình như đúng thật là không có.
Giang Yếm Ly có chút dở khóc dở cười, a Tiện sao lúc này còn có thể nghĩ đến giả chết để trêu chọc.
Giang Trừng - người trước đây từng bị trộ rất nhiều – quay mặt đi không muốn nghĩ đến chuyện cũ, Lam Nhị xoay người làm cái gì, đáng lẽ phải đánh một chưởng thật sự cho tên nhãi này hộc máu ngất xỉu ngay tại chỗ mới đúng, để xem hắn còn dám giả chết trêu chọc người khác nữa không!
Nguỵ Vô Tiện thè lưỡi: Đương nhiên dám ~
Đột nhiên cảm giác đùi phải trì xuống một chút, cúi đầu nhìn, Nguỵ Vô Tiện lập tức mắt lớn trừng mắt nhỏ với a Uyển đang ghé vào đùi của hắn.
Nguỵ Vô Tiện: "....!Ngươi chạy tới đây lúc nào?"
Lam Vong Cơ sờ sờ đầu a Uyển, trả lời thay: "Vừa mới".
A Uyển chủ động thò đầu qua, hưởng thụ việc sờ đầu, cuối cùng mới chớp đôi mắt to nói: "Tiện ca ca, nhấc chân".
Nguỵ Vô Tiện hiểu ra, thằng nhỏ này là