Khởi La sửng sốt, nhớ tới mình đã là thê tử của hắn thì vội vàng mang giày thêu vào đi đón hắn.
Lâm Huân xua tay để nha hoàn lui ra ngoài hết, tự mình đi vào phòng trong động tay cởi áo choàng.
Khi Khởi La chạy tới thì chỉ có lễ phục để trên bàn, hắn đã đi vào trong phòng tắm rồi.
Nàng cẩn thận xếp lễ phục lại, nghe thấy tiếc nước trong phòng tắm thì không dám đi vào, ở ngoài cửa do dự một lúc mới nói: “Hầu gia, có cần gọi nha hoàn vào hầu hạ không?” Ví dụ như Vũ Đồng kia.
Nàng nhớ rõ trước kia khi ở trong nhà, hắn đều để Vũ Đồng hầu hạ.
Hình như sau này nàng ta đã thành nha đầu thông phòng cho hắn.
Bên trong truyền ra một tiếng trầm thấp: “Không cần.”
Thật ra Khởi La cũng không muốn những nữ nhân khác đến gần hắn, lại sợ một mình hắn không làm được, nàng lưỡng lự ở ngoài cửa hồi lâu rồi vẫn không có dũng khí để đi vào.
Nàng cầm áo trong mới tinh ngồi chờ ở bên ngoài.
Một lát sau, Lâm Huân đi ra, trên người còn bốc hơi nóng nhưng đã mặc quần áo xong rồi.
Hắn nhìn thấy áo trong trong tay Khởi La thì hỏi: “Làm cho ta sao?” Trong giọng điệu có sự ngạc nhiên mơ hồ.
Khởi La gật đầu, ngượng ngùng nói: “Cũng không biết là có vừa người không…”
Lâm Huân không lên tiếng, đã động tay cởi áo trong trên người để qua một bên.
Khởi La không kịp tránh ánh mắt đi, nhìn thấy thân trên cường tráng của nam nhân không sót gì cả.
Làn da hắn có màu đồng thiếc, dáng người vô cùng cường tráng.
Trên người có rất nhiều vết thương to nhỏ, hoặc nông hoặc sâu.
Lâm Huân mặc áo trong vào, tay áo cao hơn cổ tay một khoảng, rõ ràng là quá ngắn.
Khởi La đi qua, cẩn thận nhìn rồi nói: “Hình như là nhỏ quá rồi… Ta không biết số đo của chàng.” Cánh tay của người này cũng dài quá nhỉ? Nàng dựa theo số đó của Chu Minh Ngọc, may dài hơn rộng hơn trên cơ sở đó, không nghĩ tới mặc trên người hắn vẫn chưa đủ.
“Bây giờ đo đi.” Lâm Huân giang hai tay.
Hả? Khởi La có chút ngơ ngác nhưng vẫn đi tìm thước mềm tới.
Hắn rất cao, khi đo chiều dài vai nàng phải nhón chân mới được.
Lâm Huân cúi đầu, nhìn thấy nàng đã vấn lệch búi tóc, cắm một cây trâm ngọc hoa trà, trên tai đeo đôi khuyên tai ngọc hình giọt nước.
Trên người mặc một chiếc bối tử hoa cúc màu hồng đào, bên dưới là váy gấp nếp màu xanh trắng, cả người toát lên hơi thở thanh nhã.
Giờ phút này Khởi La rất căng thẳng, bàn tay trượt đi mấy lần, chỉ cảm thấy mùi long não thơm trên người Lâm Huân hòa lẫn với mùi rượu, kích thích đầu óc nàng nóng lên, bàn tay càng ngày càng không lưu loát.
Lâm Huân thấy khuôn mặt nàng đỏ giống như uống rượu, dáng vẻ vừa sốt ruột vừa căng cứng, thật là đáng yêu, hắn trực tiếp bế nàng lên: “Đo thế này.”
Khởi La sợ hãi kêu lên, hai tay chống lên bả vai Lâm Huân, cúi đầu nhìn hắn.
Thế này thì đâu còn cách nào đo nữa? Đôi mắt màu hổ phách của hắn đậm đến mức giống như sương mù không tan, không thấy rõ được cảm xúc ẩn chứa trong đó.
Hai người áp vào nhau quá gần, hơi thở rõ ràng đến mức có thể nghe thấy được.
Khởi La cuống quýt tránh ánh mắt đi, trầm giọng gọi một tiếng: “Hầu gia… Mau thả ta xuống…” Giọng nói của nàng vừa mềm vừa nhẹ, giống như đang làm nũng.
Đối với hắn mà nói, nàng quả thật nhỏ giống như trẻ con.
“Nàng gọi ta là gì?” Lâm Huân ngẩng đầu nhìn nàng.
“Hầu gia… Không đúng sao?” Khởi La cảm nhận được nơi hắn đặt bàn tay, khuôn mặt hơi nóng lên, giọng nói càng ngày càng nhỏ.
Lâm Huân lắc đầu.
“Gọi là gì?” Khởi La khó hiểu hỏi.
Thật ra gọi hắn là Lâm thúc thì thân thiết hơn một chút, dù sao kiếp trước đã gọi nhiều năm như vậy cũng đã gọi quen rồi.
Chỉ có điều kiếp này là phu thê, chắc chắn không thể gọi như vậy nữa.
Lâm Huân không trả lời, chỉ nâng một tay lên khẽ đè đầu nàng xuống, hôn lên môi nàng.
Khởi La cảm thấy thân thể mình chìm xuống, theo bản năng ôm lấy bả vai Lâm Huân.
Thân thể Lâm Huân cương lên, ôm nàng đi đến giường.
Hàm răng của nàng bị hắn cạy mở mà không tốn sức chút nào, trong miệng hắn vẫn còn mùi rượu, đắng chát.
Đầu lưỡi của hắn luồn vào, tinh tế thăm dò từng nơi trong miệng nàng, nàng không có sức chống cự, hơi thở trở nên ngắn mà nhanh.
Lâm Huân đặt nàng lên chăn hỉ uyên ương, rút trâm trên đầu nàng ra, mái tóc đen trải rộng, cảm xúc trơn mượt.
Bàn tay hắn chuyển qua trước ngực nàng, kéo dây buộc ra rồi sờ soạng vào trong.
Khởi La vốn có thể bắt lấy cổ tay hắn, lại không ngăn được sức lực của hắn, nàng chỉ có thể phát ra tiếng ê a.
Bàn tay của Lâm Huân mò đến cổ áo trong của nàng, tay kéo qua hai bên, áo trong tuột đến bờ vai, để lộ ra cái yếm màu đỏ tươi có hình cành sen.
Khởi La bị hôn đến mức thở không nổi, cảm nhận được tay của hắn xoa trước ngực, sau đó vân vê ở đỉnh, nàng không khống chế được mà rên rỉ thành tiếng, ngón chân cuộn lại, toàn thân run rẩy không thôi.
Thật không dễ gì Lâm Huân mới rời khỏi môi nàng, nàng có thể thở gấp, hắn lại hôn xuống dưới, nơi bờ môi đi qua vừa ngứa vừa ướt.
Khởi La đưa tay che miệng mình, nhưng vẫn không khống chế được âm thanh xấu hổ tràn ra từ giữa ngón tay.
Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc, hắn muốn nàng vốn dĩ cũng là chuyện chính đáng.
Hơn nữa khác với ký ức bi thảm của kiếp trước, bởi vì kiếp này là hắn, nên phía sau sự sợ hãi hồi hộp còn là một loại đắm chìm và chờ mong.
Khởi La cảm thấy quần áo trên người đều đã bị hắn cởi sạch, hắn tách chân nàng ra, nàng theo bản năng vùng vẫy một lúc, nơi chống đỡ giữa hai chân nóng hổi như lửa.
Lâm Huân nhận ra sự phản kháng của nàng, hắn ngừng lại, sờ tóc nàng, khàn giọng hỏi: “Không thích à?”
Toàn thân Khởi La căng cứng, nàng nhỏ giọng nói: “Chàng tắt nến trước đã.” Nàng muốn tiếp nhận hắn.
Lâm Huân vốn nghĩ nếu nàng nói không thích thì hắn sẽ không tiếp tục, nghe nàng nói như vậy thì xuống giường tắt ánh nến đi, trong phòng lập tức trở nên đen như mực.
Hắn lại lên giường, thử tiến vào nhưng nàng quá khít.
Hắn rất kiên nhẫn, nàng lại bắt đầu có chút sợ hãi, thật sự là lớn quá.
Nhưng nếu như bây giờ muốn hắn dừng lại thì chắc chắn hắn sẽ rất khó chịu nhỉ? Dù sao cũng đã nhịn nhiều năm như vậy, vả lại ở tuổi này… Thế là nàng lớn mật giơ tay ôm lấy lưng hắn, cắn răng nhắm mắt lại, nghênh hợp với hắn.
Hành động này gần như đã phá hủy lý trí của Lâm Huân, hắn vốn dĩ đã đồng ý với Quách Nhã Tâm là phải chịu đựng một chút, thế nhưng đến bước này rồi đâu có thể nhịn được nữa? Hắn dùng sức ưỡn một cái, Khởi La gần như bị xé rách, đau đến mức kêu thành tiếng.
Người canh giữ ở ngoài cửa nghe thấy động tĩnh thì đều cúi thấp đầu không dám nói lời nào.
Ma ma tới theo của hồi môn của Khởi La là Hình ma ma kéo tay áo của Ninh Khê, hất mặt ra hiệu về phía trong phòng, Ninh Khê lắc đầu.
Mặc dù tiểu thư còn nhỏ tuổi nhưng dù sao cũng đã gả đến Hầu phủ, phu thê đóng cửa lại thì đâu phải là việc mà hạ nhân bọn họ có thể quản được? Chỉ hi vọng Dũng Quan hầu có thể thật sự thương tiếc tiểu thư… Nàng ấy thở dài.
Khởi La