Khởi La ngồi ở gian ngoài một lúc, nàng xê dịch bờ mông, cảm thấy hơi đau.
Bên ngoài ngoại trừ Ninh Khê và Hình ma ma thì còn có tám nha hoàn đứng đó, tư thế thống nhất, mặt mỉm cười.
Nàng ăn uống chưa bao giờ bị nhiều người nhìn như vậy.
Mặc dù nói phủ Tĩnh Quốc công cũng được xem như là thế gia cây cao nhưng đến thời của huynh đệ Chu Minh Kỳ, nói thế nào thì cũng đã suy tàn rồi, không còn hào quang nữa.
Nếu không phải có Trưởng Công chúa chống đỡ bên ngoài, Chu Minh Kỳ lại cưới Triệu Nguyễn thì chỉ sợ ông ấy còn không làm được chức quan bây giờ.
Chu Minh Ngọc so sánh với Chu Minh Kỳ thì lại kém hơn một chút.
Cho nên mặc dù từ nhỏ Khởi La đã sống không lo về cơm áo, so với đời trước thì đã là được ngâm trong bình mật, nhưng vốn liếng cũng không giàu có đến mức có thể tùy ý tiêu xài, cho nên bình thường vẫn phải sống tính toán tỉ mỉ.
Chi phí ăn mặc của Hầu phủ rõ ràng là cao hơn bọn họ rất nhiều.
Nghe được động tĩnh trong phòng, biết là Lâm Huân đã tắm xong, hai nha hoàn bên ngoài muốn di chuyển, Khởi La vội vàng vịn Ninh Khê đứng lên nói: “Các ngươi ở đây, để ta đi là được rồi.” Hai nha hoàn kia liếc nhìn nhau một cái, cũng không dám làm trái, lại cụp mi đứng đó.
Khởi La đi vào thấy Lâm Huân đã mặc áo trong thì vội vàng đi tới, đưa tay giúp Lâm Huân buộc lại dây ở dưới cánh tay.
Nàng một mực cúi đầu, không dám nhìn hắn, luôn cảm thấy có hai ngọn lửa đang cháy trên mặt.
“Y phục của ngài đâu? Thiếp đi lấy…”
Lâm Huân nâng cằm nàng lên nói: “Không cần nàng làm những việc này.
Gọi hai nha hoàn tới.”
Khởi La mím môi: “Thiếp thân làm được.”
“Ở trước mặt ta không cần phải nói kính ngữ.”
Cuối cùng Khởi La cũng ngước mắt nhìn hắn, nhìn vào nơi sâu trong đôi mắt hắn: “Nhưng đây là quy tắc…” Nếu như không biết lớn nhỏ, bị đám hạ nhân nghe được thì sẽ không tốt.
Lâm Huân híp mắt.
Đêm qua khi cắn hắn, đánh hắn, sai hắn đi tắt nến thì sao không tuân theo quy tắc? Có lẽ là lúc ấy quá căng thẳng cho nên đã phản ứng theo bản năng nhất, hôm nay cuối cùng cũng tỉnh táo lại, lại bày ra dáng vẻ đoan trang này rồi?
Dưới người của Khởi La lại hơi đau, thân thể mềm nhũn, Lâm Huân thuận thế đưa tay ôm lấy nàng: “Sao vậy?”
Khởi La làm sao có thể nói ra chuyện xấu hổ như vậy được, chỉ là nhanh chóng lắc đầu.
Lâm Huân cúi đầu nói bên tai nàng: “Có phải là… chỗ đó đau không? Ta xem xem.” Nói xong bàn tay muốn luồn vào trong váy của nàng, Khởi La cuống quýt bắt tay của hắn lại, tức giận nhìn hắn chằm chằm.
Ninh Khê vì tị hiềm mà đã đi ra ngoài cửa, tìm một nha hoàn tới hỏi xem áo bào của Lâm Huân để ở đâu.
Nha hoàn nói quần áo của Lâm Huân vẫn được để ở chỗ ở trước kia, chưa chuyển đến.
Đang nói chuyện thì một thiếu nữ mặc bối tử màu hồng phấn và váy xanh cây ngải, dẫn theo một đám nha hoàn bưng quần áo đi đến.
Trên đầu cô nương kia cài mấy cây trâm vàng, mặt tròn mắt to, mang theo nụ cười sáng sủa.
Nàng ấy hỏi Ninh Khê: “Hầu gia ở đây sao? Ta đưa quần áo tới cho huynh ấy.”
Ninh Khê nhìn cách ăn mặc của nàng ấy thì biết tuyệt đối không phải là cấp bậc của nha hoàn, vội vàng hành lễ: “Người là…?”
Nha hoàn sau lưng cô nương kia vội vàng giải thích: “Đây là Cẩn cô nương.”
Ninh Khê không biết Cẩn cô nương là thần thánh phương nào nhưng vẫn nghiêng người nói: “Hầu gia ở bên trong.”
“Cảm ơn ngươi.” Lâm Cẩn cười cười rồi mang theo nha hoàn đi vào phòng trong.
Lâm Huân đang cúi người ôm Khởi La, khẽ cắn môi nàng, đùa giỡn đầu lưỡi của nàng từng chút một, chui ra chui vào giống như con cá trong rặng san hô.
Hắn cảm nhận được bàn tay nhỏ chống đỡ trước ngực mình nắm chặt lại, phần bụng nóng lên, thân thể hắn lại có phản ứng.
Nếu không phải thương tiếc thân thể nàng không chịu nổi, một lát nữa lại phải đi đến chỗ mẫu thân kính trà thì hắn thật sự muốn ôm nàng về giường ngay bây giờ.
Lâm Cẩn đi vào, Lâm Huân nghe được động tĩnh thì nghiêng đầu, nhìn thấy Lâm Cẩn che mắt đứng ở nơi đó, khóe miệng cười thật to.
“Tiểu Cẩn.” Lâm Huân gọi một tiếng.
Lâm Cẩn thả tay xuống, nhìn người được Lâm Huân bảo vệ trong ngực, khuôn mặt đỏ tới mang tai, nàng ấy cười nói: “Huân ca ca, muội đưa quần áo tới cho huynh.
Vị này chính là tẩu tẩu nhỉ?”
Lâm Huân vẫy tay, Lâm Cẩn ngoan ngoãn đi qua, hành lễ với Khởi La.
Lâm Huân giới thiệu với Khởi La: “Đây là Lâm Cẩn, con gái một thuộc hạ của phụ thân ta.
Từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong phủ.
Khởi La lui ra khỏi ngực Lâm Huân, cười hiền lành với Lâm Cẩn.
Khởi La cũng biết vị cô nương này, mặc dù nàng ấy và Lâm Huân không có quan hệ máu mủ nhưng phụ thân nàng ấy vì bảo vệ Lâm Dương trên chiến trường mà chết, từ nhỏ đã được Lâm Dương đưa về phủ Dũng Quan hầu nuôi dưỡng, địa vị trong phủ rất khác biệt.
Lâm Cẩn đã sớm nghe nói về sắc đẹp của Khởi La từ chỗ Vu Khôn, nhưng khi chân chính gặp được thì cảm thấy dùng đẹp như tiên nữ để hình dung cũng không quá đáng chút nào.
Hơn nữa khí chất cũng quá tốt.
Nàng ấy cũng đã gặp không ít thiên kim khuê tú, thậm chí là Công chúa trong cung nhưng không có một ai tao nhã đoan trang như Khởi La.
Chẳng trách Huân ca ca luôn thanh tâm quả dục bị mê muội đến choáng váng đầu óc.
Nàng ấy thật sự rất hâm mộ đấy.
“Ninh Khê, mang đồ tới đây.” Khởi La dặn dò một tiếng.
Trước khi nàng tới thì cũng đã sớm hỏi thăm rõ ràng về người của Hầu phủ rồi, còn có sở thích của từng người bọn họ.
Ninh Khê nâng một cái hộp gấm cho Lâm Cẩn, Lâm Cẩn mở ra, phát hiện trong đó là một chiếc vòng tay vàng mảnh khắc hình hoa lan.
Đường vân hoa lan cực kỳ độc đáo, lá cây dùng ngọc vụn để tô điểm, đường nét trôi chảy.
“Oa, đẹp quá!” Lâm Cẩn cầm lên, không nhịn được mà thán phục: “Tẩu tẩu mua cái vòng tay này ở đâu vậy? Ta chưa từng thấy chiếc vòng nào đẹp như vậy.” Nói xong thì không kịp chờ đợi mà đeo lên tay: “Thật là đẹp.”
Lâm Huân biết Lâm Cẩn thích hoa lan, tiểu thê tử của hắn đã tốn tâm tư rồi.
Ninh Khê giải thích nói: “Đây không phải mua, là phu nhân của chúng ta tự vẽ ra rồi mời người chế tạo.”
Lâm Cẩn nghe xong thì ngây người, không nghĩ tới Khởi La khéo tay như vậy, vội vàng kéo cánh tay nàng nói: “Tẩu tẩu có thời gian rảnh thì dạy ta với.
Ta cũng tiện lấy để đi ra vẻ một chút.”
Khởi La ngượng ngùng nói: “Bản thân ta còn đang học, tay nghề không tốt, nếu như muội thích thì cứ lấy ra chơi một chút.”
“Ta rất