Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu

Reng reng reng.

Chuông báo thức đúng giờ vang lên, Nhạc Sở Nhân xoay người, một bàn tay từ trong chăn thò ra muốn với lấy đồng hồ báo thức, đột nhiên cô nghe thấy tiếng loảng xoảng ngoài phòng khách.

Hoảng hốt mở to mắt, cô lập tức ngồi dậy, tùy tay tắt chuông đồng hồ, xốc chăn xuống giường vội vàng chạy tới cạnh cửa. Cửa vừa mở, thứ đầu tiên đập vào mắt là bàn trà làm bằng thủy tinh đã vỡ tan tành.

Nhạc Sở Nhân sững sờ đứng ngoài cửa, chậm rãi chuyển ánh mắt nhìn người đang tỏ ra rất vô tội kia, nhíu mày: “Diêm Cận, anh nổi điên cái gì thế?”

Quả thật đây đúng là lỗi của Diêm Cận, hắn hốt nhiên nghe thấy tiếng vang, phản xạ có điều kiện nhảy lên, ai ngờ lại đá
chân vào bàn trà, kết quả thành ra thế này đây.

“Xin lỗi, ta cũng không phải cố ý.” Hắn lắc đầu, biểu tình kia, giọng điệu kia, chẳng thấy có chút tỏ ra hối lỗi nào ở đây cả.

Nhạc Sở Nhân một tay xoa thắt lưng, váy ngủ ngắn ôm lấy thân thể kiều diễm. Cánh tay, bả vai đều lộ ra bên ngoài, da thịt trắng hồng, cơ thể cân xứng, thoạt nhìn rất khỏe mạnh.

“Đại ca, sau này nghe thấy tiếng chuông này không cần phải hoảng hốt đến thế đâu. Đây là tiếng đồng hồ báo thức của tôi.” Nhìn mảnh thủy tinh vương vãi đầy sàn nhà, Nhạc Sở Nhân chẳng biết nói gì nữa. (MTLTH.dđlqđ)

Diêm Cận vẫn có chút khó hiểu, thanh


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện