Giang Thần nói chuyện với Kiều Phàn vài câu, khi quay lại, cậu lại thấy Cố Hâm đang quay bút.
May là mùa hè mặc áo đồng phục ngắn tay nên mực không vạch lên được tay áo.
Sau khi cậu ngồi xuống thì không tiếp tục nhìn học sinh lớp mười đang huấn luyện bên ngoài nữa.
Cố Hâm giơ bút chọc chọc vào vai cậu.
Cố Hâm: "Kiều Phàn tìm ông làm gì thế?"
Giang Thần: "Sinh nhật anh ta, muốn mở tiệc, hỏi tôi có rảnh không".
Cố Hâm: "Ông đi không?"
Giang Thần: "Đang suy nghĩ, cũng không thân thiết gì cho lắm".
Cố Hâm không nói gì, hắn phát hiện mình nói gì cũng không thích hợp.
Lát sau, Kiều Phàn mang trà sữa tới, đúng lúc Tưởng Nhất Bách đi về lớp, Kiều Phàn gửi cậu ta mang vào hộ.
"Đàn anh Kiều đưa cho ông".
Tưởng Nhất Bách đã sớm nhìn ra Kiều Phàn có ý đồ với Giang Thần.
Giang Thần nhìn cốc trà sữa béo ngậy ngọt ngào này, trên mặt không hiện lên chút vui vẻ nào.
Cậu nhớ học kỳ trước có một Alpha bên lớp 7 điên cuồng theo đuổi Dương Tú, mỗi ngày đều mang trà sữa đến.
Dương Tú uống quá nhiều mập lên tận hai cân.
Chuyện này xảy ra trên người người khác thì không sao, nó mà xảy ra trên người cậu, Giang Thần nghĩ thôi cũng nổi cả da gà.
Nghĩ kỹ lại, mình đây là đang được một Alpha theo đuổi sao?
Cậu biết Cố Hâm và Tưởng Nhất Bách đều không thích uống trà sữa, liền hỏi Lưu Sâm: "Uống không?"
Đương nhiên Lưu Sâm không hề biết Giang Thần đang sợ hãi ly trà sữa này: "Uống".
Giang Thần đưa cốc trà sữa cho Lưu Sâm, vội cách xa nó như cách xa cốc thuốc độc: "Cho ông".
Khi cốc trà sữa này xuất hiện, Giang Thần đã đưa ra quyết định, cậu sẽ không đến tham gia sinh nhật Kiều Phàn.
Trước kia cậu chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ có Alpha theo đuổi mình, dựa theo phong cách của cậu, chỉ cần không thích thì sẽ không để người ta có hy vọng, từ chối thẳng là tốt nhất.
Cậu không biết Cố Hâm ngồi đằng sau mình đang mở sách bài tập ra, nhưng ánh mắt của hắn lại rơi vào ly trà sữa, hận mình không thể có siêu năng lực làm cho cốc trà sữa này biến mất, không đúng, phải là cho Kiều Phàn biến mất.
Nhưng khi thấy Giang Thần không thích bị Alpha theo đuổi như thế thì hắn cũng cảm thấy lạnh lòng.
Hắn mấp máy môi, càng không dám nói với cậu tâm tư tình cảm của mình.
Chuyện Kiều Phàn theo đuổi Giang Thần mặc dù không rầm rộ đến mức ai cũng biết, nhưng anh ta thường xuyên đến lớp Giang Thần gửi này gửi kia, làm cho Giang Thần rất đau đầu.
Còn có người bắt đầu ship cậu với Kiều Phàn.
Sinh nhật Kiều Phàn là ngày thứ sáu, anh ta đã sớm đến trước cửa lớp chờ cậu.
Kiều Phàn là một Alpha không tồi, nghe nói thành tích học tập không kém, xếp hạng trong top 50 của khối mười hai, khả năng đỗ trường đại học danh tiếng rất cao.
Người anh ta thích chính là em trai khóa dưới – Giang Thần.
Học kỳ trước, Kiều Phàn nghĩ mãi mới biết Giang Thần không hiểu anh ta đang theo đuổi cậu, không biết anh ta thích cậu, thế nên năm học mới mới khai giảng chưa lâu, anh ta đã thay đổi cách thức theo đuổi, không im lặng tiếp xúc với cậu nữa.
Nam Alpha và nam Beta yêu đương rất ít, thế nên nó hấp dẫn được rất nhiều người vây xem.
Học kỳ này, Kiều Phàn chủ động, Giang Thần đã hiểu ra nhưng lại quyết tâm né tránh anh ta – chứ không còn tùy ý để anh ta tiếp cận như trước.
Kiều Phàn nhìn Giang Thần cùng Cố Hâm đi tới, Cố Hâm cầm cặp hộ Giang Thần, còn Giang Thần thì đang nghiêng đầu nói chuyện với hắn.
Kiều Phàn đứng trước mặt Giang Thần: "Đàn em, anh có lời muốn nói với em, em có rảnh không?"
Nụ cười của Cố Hâm bên cạnh Giang Thần đã cứng đờ.
Hắn mới hẹn Giang Thần đi đến hiệu sách, hôm nay giáo viên đề cử cho họ vài cuốn sách, Giang Thần sẽ không tự đi mua bao giờ nên hắn chỉ có thể chủ động kéo cậu đi cùng.
Nào ngờ mới nhấc cặp lên thì Kiều Phàn âm hồn không tan này lại chạy đến.
Giang Thần nhìn Cố Hâm, nói: "Ông đi lấy xe trước đi".
"Ừ, nhanh lên nhé, cửa hàng đó đóng cửa hơi sớm".
Cố Hâm nói.
Hắn dùng đầu ngón chân cũng biết Kiều Phàn định nói gì với Giang Thần, nhưng hắn chẳng có cách nào làm ảnh hưởng đến quyết định của cậu được.
Cố Hâm đi trước họ, lúc này Kiều Phàn và Giang Thần mới cùng đi xuống tầng.
Cho đến tận khi đi đến một gốc cây không người, Kiều Phàn mới mở miệng: "Giang Thần, anh đoán em đã phát hiện ra rồi."
Giang Thần trước mặt Kiều Phàn không hề tỏ ra thẹn thùng xấu hổ, thoải mái thừa nhận.
Cậu dựa lưng vào một thân cây, một chân chống phía sau, thờ ơ uể oải đáp: "À, chuyện anh theo đuổi em sao?"
Thứ Kiều Phàn thích nhất chính là sự thờ ơ này của cậu, anh ta tựa vào bên cạnh lan can, hỏi: "Ừ, em có muốn làm bạn trai của anh không?"
Giang Thần từ chối rất dứt khoát: "Cám ơn anh đã thích em".
Kiều Phàn cười đắng chát: "Anh đã sớm đoán ra đáp án này."
Giang Thần: "Nếu biết rồi sao anh còn hỏi?"
Kiều Phàn nhìn Giang Thần, nói: "Chưa tới phút cuối, chưa muốn ngừng."
Lần đầu Kiều Phàn tình cờ nhìn thấy Giang Thần là ở trên sân bóng rổ, Giang Thần tiện tay nhận bóng từ chỗ Vệ Mông, gương mặt hờ hững thờ ơ, nhưng tiện tay ném bóng một cái lại đi thẳng vào rổ.
Quả bóng rơi trúng rổ cũng giống như tâm tư thiếu niên của anh đã rơi trúng Giang Thần.
Alpha có thiên phú, nhìn thoáng qua đã biết Giang Thần là Beta.
Xem cậu đánh thêm mấy trận bóng, Kiều Phàn vốn không thích Omega lại khó quên nổi Giang Thần, chủ động tìm cậu xin Wechat.
Nào ngờ tâm tư Beta này quá thẳng, cứng như sắt thép, anh ta thường xuyên hẹn cậu như vậy mà cậu cũng chẳng nhận ra.
Sau khi khai giảng năm học mới, anh ta theo đuổi Giang Thần, cuối cùng thì cậu cũng có phản ứng, nhưng thái độ lại rất kiên quyết, không chịu đồng ý.
Anh ta biết, mình không thể theo đuổi được Giang Thần.
Giang Thần ngượng ngùng cười ha ha, cậu nhớ hôm nay là sinh nhật Kiều Phàn, nói: "Đúng rồi, đàn anh, sinh nhật vui vẻ nhé, em quên mua quà cho anh rồi".
Kiều Phàn tiếc nuối, người không theo đuổi nổi, còn cần quà sinh nhật làm gì: "Không cần đâu".
Rõ ràng Giang Thần đang muốn cách xa anh ta, Kiều Phàn không ngốc.
Điện thoại di động của Giang Thần rung lên, là Cố Hâm gọi đến.
Cố Hâm rất ít khi gọi điện cho cậu, phần lớn hai người chỉ dùng chú bướm nhỏ để liên lạc.
Cậu tưởng có chuyện gì đột xuất nên nhận ngay: "Sao thế?"
"Xong chưa thế? Hình như sắp mưa rồi, chúng ta phải đi nhanh lên không sẽ dính mưa đấy".
Cố Hâm bên kia giả bộ cái gì cũng không biết.
Giang Thần vì chuyện CP của hai người họ trên diễn đàn nên không đem chuyện của Kiều Phàn kể với Cố Hâm, sợ từ một người bối rối thành hai người bối rối.
Hai người họ đơn thuần là bạn từ nhỏ, không nên trộn lẫn tình cảm ngoài lề nào khác vào.
Giang Thần: "Xong rồi, đến ngay đây".
Kiều Phàn hỏi Giang Thần: "Cố Hâm?"
Giang Thần gật đầu: "Vâng."
Kiều Phàn: "Quan hệ của hai người rất tốt."
Giang Thần khó có khi nói rõ lời trong lòng: "Cậu ấy là bạn từ nhỏ của em."
Kiều Phàn thoải mái cười: "Hóa ra là vậy, rất ít khi anh thấy bạn từ nhỏ nào lại thân mật như thế, lúc đầu anh còn tưởng hai người là một đôi".
Giang Thần: "Sao có thể chứ, cậu ấy thích Omega mà".
Hẳn là vậy nhỉ, nhưng hình như cậu chưa từng thấy Cố Hâm thích ai, có vết xe đổ trước mắt, Alpha đang đứng trước mặt cậu đâu có thích Omega, cậu không dám khẳng định nữa.
Chỉ cần nhắc đến chuyện không vui này, Giang Thần lại nhớ tới bài viết trên diễn đàn, quả thực không thể nào quên đi nổi.
Kiểu Phàn dường như không đồng ý: "Anh cảm thấy có khả năng hắn thích..." em.
Giang Thần chặn lại: "Đàn anh, em đi trước đây, sau này nhất định anh sẽ tìm được người vừa lòng đẹp ý".
Kiều Phàn: "Hi vọng là vậy."
Giang Thần nhanh chóng chạy đi, biến mất trước mắt Kiều Phàn, chỉ để lại Kiều Phàn đứng ngốc tại chỗ.
Anh ta vừa mới định nói Cố Hâm có lẽ là thích Giang Thần, nhưng điều đó không quan trọng, có lẽ do anh ta suy nghĩ nhiều.
Thế nhưng, Giang Thần căn bản không cho anh ta cơ hội nói thêm, hai người họ đến bạn bè cũng không phải, vừa thổ lộ với người ta xong lại nói đến chuyện này quả thật lúng túng.
Mà thôi, Giang Thần biết hay không biết thì thế nào chứ? Anh ta đâu có định cho tình địch cơ hội, nhìn người khác cũng không chiếm được thật vui vẻ.
Cố Hâm cảm thấy mười phút đồng hồ này dài dằng dặc.
Hắn không phải người không có kiên nhẫn, lúc làm thí nghiệm trong trường, vì chờ một kết quả mà hơn hai tiếng hắn không nói câu nào, cũng không đứng ngồi không yên.
Nhưng hôm nay, mười phút này hắn lại không thể ngồi yên nổi, nhìn chằm chằm chiếc xe mới lấy ra, nhưng thời gian cứ trôi qua mà hắn vẫn không thấy được Giang Thần.
Nếu Kiều Phàn tỏ tình, chắc hẳn Giang Thần sẽ từ chối ngay, hai người họ không thân thiết nên Giang Thần không hề thích anh ta.
Dựa theo hiểu biết của hắn thì Giang Thần chắc là thích Omega nhỉ?
Cố Hâm trái lo phải nghĩ, cuối cùng vẫn nhấn điện thoại, cố ý dùng lý do trời mưa để thúc giục cậu.
Một lát sau, hắn thấy Giang Thần chạy về chỗ mình đang đứng, dường như phía sau có chó đang đuổi cậu.
Cố Hâm ra vẻ cái gì cũng không biết: "Đàn anh Kiều tìm ông làm gì thế?"
Giang Thần lau mồ hôi chảy xuống, kéo kéo cổ áo, chờ một học sinh bên cạnh lấy xe ra mới nói: "Hâm Bảo, ông không thể tưởng tượng nổi đâu, anh ấy thổ lộ với tôi đó!"
Cố Hâm xiết chặt tay lái xe đạp, cố ý giả vờ mờ mịt: "Không phải anh ta là Alpha sao? Lại còn là nam sinh".
Giang Thần cũng không hiểu, thật sự không hiểu: "Đúng thế á, tôi đâu phải Omega mềm ngọt nào, anh ta thích tôi làm gì, vì tôi dữ? Hay vì tôi lười?"
Cố Hâm nghe thấy cậu nói như vậy thì trái tim cũng chùng xuống: "Nhưng nam Alpha và nam Beta cũng không phải không có, cửa hàng bánh rán chúng ta hay đến ăn cũng có một cặp đôi nam Alpha và nam Beta".
Giang Thần không phải không biết, cậu chỉ đang cố ý nói thế để che đậy sự khó chịu trong lòng mình.
"Ừ, xã hội bây giờ rất cởi mở".
Cố Hâm nói: "Ở rất nhiều nước nam Alpha và nam Beta đều có thể kết hôn, trăm năm trước vì muốn để nâng cao số lượng trẻ em được sinh ra nên nước mình khuyến khích Alpha kết hôn với Omega, nhưng không có điều luật nào nghiêm cấm nam Alpha kết hôn với nam Beta cả".
Luật kết hôn nước họ quy định, chỉ có Beta biến tính mới được kết hôn cùng Alpha.
Biến tính chính là phẫu thuật thay đổi pheromone, biến mình trở thành Omega.
Trong nước có loại hình phẫu thuật này, vì để kết hôn với Alpha mình yêu, có Beta chọn phẫu thuật biến tính, nhưng không phải ai cũng có thể chấp nhận.
Có điều sau khi nam Beta biến tính thành Omega thì sau này cũng được hưởng đãi ngộ giống Omega, được cấy ghép tử cung, có thể sinh con.
Giang Thần trước giờ vẫn không đồng tình với phẫu thuật này, vì tình yêu mà làm