Giang Thần huấn luyện xong, toàn thân đều là mồ hôi, hai người nghỉ một lát rồi mới ra khỏi sân bóng.
Lúc nãy cậu chạm vào Cố Hâm, thấy nhiệt độ trên người hắn hơi cao.
Đám bạn học trong đội bóng rổ rủ họ ra tiệm net, Vệ Mông và Tưởng Nhất Bách cũng động lòng, Giang Thần thấy Cố Hâm mệt mỏi nên từ chối.
Chờ nhóm Vệ Mông Tưởng Nhất Bách đi xa, Giang Thần mới sát lại gần Cố Hâm, giơ tay lên sờ trán hắn: "Sốt à?"
Cố Hâm đương nhiên không sốt, chỉ là thân thể không thoải mái.
Mùi hương nhàn nhạt của Giang Thần quanh quẩn bên hơi thở của hắn, hắn ngửi ngửi, cảm giác khó chịu trên người bắt đầu biến mất.
Tay cậu hơi lạnh, đặt lên trán hắn rất thoải mái.
"Không sốt, chỉ hơi khó chịu thôi".
Trước đây những lúc như thế này chỉ cần về nhà dùng thuốc ức chế, nghỉ ngơi là đủ.
Nhưng hôm nay trước mặt Giang Thần hắn không hề muốn giấu sự khó chịu trong người.
"Không sốt, nhưng khó chịu? Lúc nãy đánh bóng bị thương sao?" Giang Thần tưởng hắn bị thương lúc tập luyện.
Cố Hâm vẫn lắc đầu như cũ.
Giang Thần lại tưởng do nguyên nhân thời tiết, cậu đi đến máy bán nước mua chai nước: "Uống nước hạ nhiệt chút nhé".
Bình thường đều là Cố Hâm chăm sóc cậu, hôm nay ngược lại, thế nên cậu rất tích cực.
Thật ra khi còn bé Giang Thần là một cậu bé rất khỏe mạnh, ngược lại Cố Hâm luôn yên tĩnh trầm ổn lại yếu ớt hơn Giang Thần, rất hay bị cảm.
Giang Thần thích nhất là đắp chăn lại cho hắn, sau đó như một người nhớn vỗ lưng để hắn ngủ.
Nó giống như trò chơi gia đình thuở nhỏ trẻ em hay chơi, Giang Thần khi còn bé rất thích chơi như vậy.
Hôm nay Cố Hâm ốm, cậu muốn chăm sóc hắn, chủ yếu lại xuất phát từ sự lo lắng.
Sau khi lớn lên, số lần Cố Hâm yếu ớt trước mắt Giang Thần chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Thậm chí cậu còn không nghĩ ra Cố Hâm có lúc nào cần đến sự giúp đỡ của cậu không nữa.
Hiện tại cơ hội đã đến, cậu muốn biểu hiện thật tốt, trả lại tình nghĩa cho bạn thân từ nhỏ luôn chăm sóc cho cậu.
Giang Thần hơi vui vẻ, có lẽ là do nhìn thấy một người bình thường luôn mạnh mẽ đột nhiên yếu ớt, nội tâm cậu dâng lên một ý thức muốn bảo vệ.
Về đến nhà, mặt Cố Hâm đỏ hồng lên, Giang Thần càng nhìn càng thấy không ổn.
Đây chắc chắn không phải bị ốm bình thường.
"Hâm Bảo, ông không sao thật chứ? Mặt ông đỏ lắm".
Cậu không yên lòng, theo hắn ra khỏi thang máy.
Hôm nay không phải ngày cuối tuần, bố Cố mẹ Cố trước mười giờ tối sẽ không ở nhà.
Bây giờ mới bảy giờ, chắc chắn trong nhà hắn không có ai.
Cậu theo Cố Hâm về nhà, Cố Hâm cúi đầu thay giày, ánh mắt cũng mờ mịt.
"Thần Thần, tôi khó chịu".
Hắn tựa trên tường, lông mày cau lại, giọng nói trầm khàn.
Giang Thần có ngốc cũng biết chuyện gì đang xảy ra, không phải bị sốt, mà là chuyện khác.
Một loại tình huống không bao giờ xảy ra trên người cậu.
Cậu thử hỏi: "Ông đến kỳ mẫn cảm sao?"
Cậu từng học môn sinh học, Alpha trong kỳ mẫn cảm sẽ thay đổi tính cách, mỗi người một kiểu, có người dễ nóng dễ giận, có người nhạy cảm, có người kỳ lạ, có người cảm thấy phấn khởi, có người lại sa sút.
Alpha càng mạnh thì biểu hiện càng rõ, thuốc ức chế chỉ có thể ức chế hành động thân thể, nhưng tính tình và cảm xúc vẫn thể hiện rất rõ ràng.
Cố Hâm thở ra một hơi: "Ừ."
Hắn khó khăn đi vào ghế sô pha phòng khách, Giang Thần vội vàng thay giày đuổi theo, sợ hắn không chú ý sẽ ngã xuống đất.
Giang Thần không có cách nào trải nghiệm sự khó chịu của kỳ mẫn cảm, bất lực hỏi hắn: "Tôi giúp gì được không?"
Cố Hâm bây giờ trong mắt cậu như một đứa bé yếu ớt, dường như chỉ cần động một cái là hắn sẽ bị thương.
Cố Hâm túm lấy tay cậu: "Không cần đâu, không giúp được".
Giang Thần hỏi hắn: "Muốn uống thuốc ức chế không?"
Nhìn hắn như chưa uống thuốc đang cố gắng chống lại sự khó chịu của kỳ mẫn cảm.
Cố Hâm lắc đầu: "Lúc sáng uống rồi, uống nhiều không có hiệu quả, đầu óc cũng không minh mẫn, còn muốn nôn nữa".
Giang Thần: "Sao triệu chứng của ông khác người vậy? Tôi thấy Vệ Mông lúc nào cũng khỏe như voi, hình như không khó chịu chút nào, nên ăn thì vẫn ăn, nên uống thì vẫn uống".
Cố Hâm: "Thể chất không giống".
Giang Thần: "Hay là tắm rửa rồi lên giường nằm một lát?"
Đuôi mắt Cố Hâm hơi phiếm hồng: "Đêm nay ở lại với tôi được không?"
Giang Thần: "Được, cũng không phải chưa ngủ bao giờ".
Cố Hâm: "Vậy tôi tắm trước, đợi chút nữa chúng ta cùng ăn cơm."
Hắn đã cố ý nhắn cho cô giúp việc làm phần ăn cho hai người.
"Được." Giang Thần nghe lời hắn hết.
Cố Hâm đang trong giai đoạn đặc biệt, cậu không dám bảo mình muốn cùng tắm với hắn.
Dù sao Alpha trong kỳ mẫn cảm có lòng chiếm hữu rất mạnh, chắc là Cố Hâm sẽ không thích cậu động vào đồ của hắn.
Cậu nhớ trong sách nói thế, hình như là trên một cuốn sách cậu xem vào kỳ nghỉ đông năm ngoái thì phải.
Sau khi Cố Hâm tắm xong, cả người đều có vẻ uể oải.
Hôm nay hắn ăn không ngon miệng như mọi khi, nhưng Giang Thần đang ngồi bên cạnh nên hắn cảm thấy cũng không quá khó chịu, hương thơm nhàn nhạt như có như không từ người cậu truyền đến dường như có thể trấn an từng tế bào trên cơ thể hắn, hít một hơi có thể khiến hắn tỉnh táo hơn nhiều.
Hai người dùng xong bữa tối Giang Thần mới đi tắm rửa.
Đến khi cậu đi ra, Cố Hâm đang chống cằm làm bài tập.
Mọi khi hắn ngồi học rất thẳng thắn nhưng hôm nay dường như bị lây nhiễm thói lười của cậu, tinh thần uể oải, mặt mày ủ ê.
Giang Thần dùng khăn lau tóc đứng bên cạnh nhìn hắn làm bài, đầu óc hắn vẫn rất ổn, đáp án đều chính xác.
"Không thoải mái thì đừng làm nữa".
Cố Hâm đúng không là không muốn làm bài, hắn gấp sách bài tập, nhào về phía Giang Thần: "Người ông lạnh, dễ chịu".
Còn Giang Thần thì lại cứng đờ cả người.
Phần lớn thời điểm đều là cậu ôm Cố Hâm, Cố Hâm cực kỳ ít khi chủ động ôm cậu, hiện giờ nhân vật và vị trí đều đảo ngược, hình như cũng không đến nỗi khó chấp nhận, làm quen một chút là ổn.
Giang Thần: "Tôi còn có tác dụng hạ nhiệt độ cơ á?"
Cố Hâm: "Ừ."
"Vậy cho ông ôm đấy, tôi làm túi chườm đá một lần vậy".
Cố Hâm khe khẽ nở nụ cười.
Giang Thần chỉ cảm thấy bụng và lưng mình nóng hầm hập, đầu óc dường như cũng bị lây nhiễm kỳ mẫn cảm của Cố Hâm, hơi mơ hồ, cái gì cũng không nghĩ nổi.
Ngón tay cậu sờ sờ tóc của Cố Hâm, sờ rất thoải mái.
Hóa ra bình thường mỗi khi cậu ôm hắn, hắn cũng thuận theo góc độ này mà sờ tóc cậu, làm rối tóc cậu.
Dường như Cố Hâm chẳng hề để ý đến chuyện Giang Thần đang sờ tóc hắn, hắn chỉ ôm cậu một lát rồi nói: "Tôi có chút sức rồi, làm nốt bài tập đã, ông cũng làm bài đi".
Không biết có chuyện gì đang xảy ra, nhưng mùi hương nhàn nhạt tự nhiên trên người Giang Thần lại có thể giúp hắn tỉnh táo hơn.
Giang Thần: "..." Cậu còn tưởng hôm nay sẽ không bị Cố Hâm ép làm bài tập.
"Ông còn đáng sợ hơn cả giáo viên đấy".
Cố Hâm: "Nhìn ông làm bài tập, tôi thấy vui lắm."
Giang Thần: "Sự vui vẻ của ông được xây dựng trên nỗi khổ đau của tôi!"
Cố Hâm cười cười, Giang Thần đành phải ngồi xuống làm cho xong bài tập.
"Đúng rồi, nhớ nhắn cho dì, nói tối nay ông không về".
Từ khi Giang Hân đi học đại học, sự chú ý của mẹ Giang cuối cùng cũng chuyển một ít sang Giang Thần và Giang Tranh, mặc dù không đến nỗi canh cửa chờ con về, nhưng vẫn sẽ hỏi xem Giang Thần đang ở chỗ nào.
Nếu Giang Thần chủ động báo cáo thì mẹ Giang cũng không hỏi lại.
Giang Thần nhắn tin cho mẹ Giang.
Chiều nay huấn luyện quá tốn sức, Giang Thần viết viết một lát đã mệt rã rời, cố chống mắt làm bài đến mười rưỡi mới xong, sau khi từ nhà vệ sinh ra thì nhào thẳng vào giường của Cố Hâm, ôm chăn lăn một vòng.
Cố Hâm hôm nay lên giường sớm đang mở máy tính bảng xem video giới thiệu về chức năng mới nhất của một hãng điện thoại, Giang Thần vừa lên giường thì hắn cũng tắt video đi.
Giang Thần lăn đến bên cạnh hắn, chạm vào cánh tay trần của hắn, nóng bừng.
Nhiệt độ cơ thể của Cố Hâm vẫn hơi cao.
Nhiệt độ cơ thể của Alpha trong kỳ mẫn cảm thường cao hơn người thường từ 0,5 đến 1 độ, đây là hiện tượng bình thường.
Cố Hâm nằm xuống, xoay người, ôm lấy Giang Thần: "Thần Thần, ông mát ghê".
Cả người Giang Thần như bị ấn nút tạm dừng, Cố Hâm trong thời kỳ đặc biệt này vậy mà có thể làm nũng với cậu, thần kỳ thật.
"Do điều hòa đấy".
"Để tôi ôm ngủ nhé".
"Cũng được, coi như làm túi chườm cho ông vậy, sau này phải nhớ báo đáp tôi tốt vào ".
"Được".
Giang Thần nằm ngửa, mặc cho Cố Hâm ôm cậu, hai người xoay qua xoay lại một lát, cuối cùng biến thành Giang Thần dựa lưng vào ngực Cố Hâm, Cố Hâm ôm cậu từ phía sau.
Trán hắn dán lên cổ cậu, hơi thở ấm áp phả vào cổ cậu, Giang Thần cố nhịn một lát, hơi thở của Cố Hâm ở phía sau cũng dần ổn định.
Chừng hơn mười phút sau, cậu bỗng cảm nhận được bên gáy có chút ẩm ướt, đầu Cố Hâm phía sau cọ xuống, bờ môi dán lên gáy cậu, dừng lại ở tuyến thể.
Hơi ngứa, thân thể của Giang Thần cũng nóng lên, cậu định chui ra khỏi ngực của Cố Hâm, nhưng Cố Hâm đang ôm cậu ngủ, dường như đã ngủ say rồi, không nên đẩy hắn ra làm hắn thức giấc.
Người mà thường ngày dính gối là ngủ, bây giờ lại không ngủ nổi.
Cố Hâm phía sau xê dịch, Giang Thần còn tưởng hắn định buông mình ra, nào ngờ không phải, Cố Hâm ôm chặt cậu như ôm một con gấu bông, kéo cậu sát vào lồng ngực của hắn.
Đôi môi của hắn dán chặt vào cổ Giang Thần, dính lấy tuyến thể của cậu.
Giang Thần: "..." Lần sau Cố Hâm đến kỳ mẫn cảm mà cậu còn ngủ cùng chỗ với hắn thì cậu là con chó con!
Chờ đến khi cậu mơ màng đi vào giấc ngủ, bỗng nhiên cổ nhói một cái, giống như bị một con ong mật chích, làm cậu lập tức tỉnh táo như uống nước tăng lực!
Má, Cố Hâm đang cắn cổ cậu!
Cậu đâu phải Omega, cắn cậu làm gì!
Giang Thần không chịu nổi, định giơ tay đẩy Cố Hâm ra,