Sau khi bấm ngón tay tính toán thì mới nhận ra, từ khi nàng rời đi Hoa Xà sơn đến nay, vậy mà cũng đã hơn một tháng rồi.
Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng qua rồi biến mất, làm cho người ta không dám tin vào nữa.
Trước khi nàng đi ra ngoài, Hoa Xà sơn vẫn còn dư chút khẩu phần lương thực, hiện tại đang giữa xuân hạ, chính là mùa cây trái trên Hoa Xà sơn chín rộ, trái cây trong rừng rất nhiều, sư phụ cùng sư muội sẽ không đến nỗi bị đói đến chết đi được.
Vậy nên việc phu nhân Hoa Xà nói là đồ ăn cùng kiệt đến sắp chết đói, bất quá cũng chỉ là lời khoa trương mà thôi.
Nói tóm lại đây cũng chỉ là muốn cho đại đồ đệ phải trăm phương ngàn kế kiếm về cho nàng một phần lương thực mà thôi.
Nàng rất nhớ sư phụ cùng sư muội.
Thật đúng dịp là, buổi sáng hoàng hậu có nói, có thể kí lệnh giúp nàng xuất cung, mà công chúa ngốc cũng lại nói, nàng phải đi Hoa Xà sơn để đếm rắn độc.
Nếu như hoàng hậu đồng ý, nàng có thể mang công chúa ngốc đi Hoa Xà sơn chơi một chuyến.
Vì vậy mà vào một buổi sáng sớm, Lý Quý Hâm chạy tới Phượng Linh điện để làm lệnh xuất cung.
Tại đây hoàng hậu lanh nhẹn ký tên, nhưng sau đó nàng lại nghe Lý Quý Hâm mở miệng: "Hoàng hậu nương nương, ta muốn mang Trường Ninh công chúa cùng đi Hoa Xà sơn.
Công chúa rất muốn đi ra bên ngoài vui đùa một chút, chẳng biết có được hay không..."
Bàn tay hoàng hậu vẫn không ngừng tay quạt còn ánh mắt thì dừng ở trên người nàng không ngừng quan sát, mãi một lúc sau mới hỏi: "Mang Trường Ninh cùng đi?"
"Đúng vậy!"
"Đường xá quá nguy hiểm!"
"Ta cam đoan sẽ bảo hộ công chúa." Lý Quý Hâm một mực cung kính: "Chỉ cần có ta ở thì sẽ không để cho công chúa có nửa điểm nguy hiểm, ta dùng chính tính mệnh của mình ra bảo đảm."
Cái tay của hoàng hậu đột nhiên dừng lại, cây quạt bị dừng lại bất động ở nửa bên mặt.
Cả căn phòng tràn ngập bầu không khí yên tĩnh đến quỷ dị, giống như là sự yên lặng trước khi bùng nổ cơn bão táp.
Lý Quý Hâm cảm thấy, dường như hoàng hậu đã bị lời thỉnh cầu vô lễ này của mình hù dọa đến.
Công chúa dù có bị ngốc đi nữa thì cũng vẫn là thiên kim, làm sao lại có thể cho đi theo một người lớn lên từ trên đỉnh núi hoang dã như nàng mà khắp nơi lang thang được đây? Nếu bị người khác biết được thì còn ra cái thể thống gì?
Nhưng rồi nàng nghe thấy tiếng cây quạt vỗ lên mặt bàn phát ra một tiếng vang dội.
Cuối cùng thì trên nét mặt hoàng hậu cũng hiện lên một nụ cười thật ý vị thâm trường: "Chẳng phải như ta đã nói rồi sao, tìm nữ phó cho Trường Ninh điều trọng yếu nhất chính là duyên phận.
Theo ta nhìn thấy thì Lý nữ phó cùng Trường Ninh là vô cùng có duyên phận.
Xưa nay bổn cung là một người luôn nhìn trúng duyên phận, làm sao lại có thể không nhìn ra điều đó giữa các ngươi được đây? Đi đi! Đi đi! Chỉ cần ngươi có thể bảo vệ tốt Trường Ninh, đi chỗ nào đều được!"
Lý Quý Hâm bị lời nói này làm cho sợ hết hồn.
Cái chuyện duyên phận này, căn bản còn không phải đều dựa vào tiền tài hay sao?
Ngay sau đó lại thấy người này nói tiếp: "Ta biết Trường Ninh là thích nữ phó vô cùng, cho nên nữ phó cũng không nên để cho bổn cung phải thất vọng." Trên gương mặt của nàng xuất hiện màu hồng như trên gương mặt thiếu nữ, tựa hồ nàng đang suy ngẫm về ý nghĩa sâu xa vấn đề sinh mạng của loài người trong sự tiến hóa tình cảm vậy.
Điều này đã khiến cho tâm tư trong sáng của Lý Quý Hâm cũng không khỏi suy nghĩ xem, hoàng hậu đây là đang có ý gì.
Chẳng lẽ, ý của hoàng hậu là, muốn cho nàng nhất định phải dạy dỗ công chúa thật tốt, không nên để cho sự phó thác này của nàng phải thất vọng?
Không đúng! Không đúng! Tóm lại, hoàng hậu là một vị thần, mà tâm tư của một vị thần là gì ngươi chớ đoán.
Có đoán cũng không đoán được.
Trong An Ninh các, công chúa ngốc còn đang ngủ.
Vào mỗi buổi sáng Thanh Thư đều phải trộn nước mắt lẫn ước mũi mới có thể kéo được công chúa ngốc từ trên giường ngồi dậy.
Lý Quý Hâm không hề biết được là, ngày nào cũng như ngày nào, trước khi công chúa ngốc nhìn thấy nàng thì không biết có bao nhiêu mông lung cùng hàm hồ, nhưng sau khi nhìn thấy nàng sẽ lập tức biến thành con gà nhỏ ríu rít vui sướng, cứ thế ríu ra ríu rít nói không ngừng.
Điều này đã làm cho Thanh Thư luôn cảm thấy ưu thương.
Bản thân bầu bạn với công chúa cũng đã hơn mười năm trời, vậy mà lại không bằng một nữ phó tới đây bất quá một tháng mà thôi.
Công việc này không cách nào làm được nữa rồi, nàng muốn được điều trở lại bên người hoàng hậu!
Khi mà Thanh Thư đang ở trong phòng công chúa ngốc đầy cái vẻ kêu gào công chúa ngốc rời giường, thì Lý Quý Hâm một cước đạp cửa đi vào.
"Lý nữ phó!" Thanh Thư sửng sốt mất một lúc: "Sao hôm nay lại dậy sớm như vậy?" Nàng quay lại nhìn công chúa ngốc vẫn đang ôm chăn ngủ như một con cóc ghẻ: "Ừm...!Ngày thường công chúa vẫn chính là cái bộ dáng này đấy!"
"Để ta đến đây đi!" Nàng đi qua rồi dừng lại ở bên cạnh giường.
Thanh Thư lập tức thức thời lui xuống.
Lý Quý Hâm ngồi ở bên cạnh giường, nàng nhìn thiếu nữ phồng má lên mà ngủ đến là ngon lành, còn có cả tiếng ngáy vang lên khe khẽ như là đang đi vào cõi thần tiên vậy.
Có đôi khi nàng thầm nghĩ, có phải bản thân mình đã quá nghiêm khắc với một người ngốc rồi hay không? Nhưng sau đó nàng lại nghĩ, mình cũng không thể cả đời phụng bồi người này được, vậy nên vẫn phải cho bản thân cô ấy trở nên độc lập, trở nên mạnh mẽ, như vậy mới có thể có được một mảnh đất đứng chân ở trong trời đất này, mà không phải là bị bắt nạt, bị gạt bỏ.
Ngày trước Lý Quý Hâm cũng là một cô bé nhỏ bé, yếu ớt bị một đám côn đồ cắc ké bắt nạt trong một xó xỉnh của một đường phố, may nhờ có Hoa Xà phu nhân nhặt được đem nàng mang về Hoa Xà sơn, dạy nàng học văn, dạy nàng tập võ.
Sau đó nàng quay trở lại chốn cũ, hung tợn dạy dỗ những kẻ đã từng khi dễ mình ngày đó một trận.
Hiểu biết của nàng về cái thế giới này chính là, chỉ có trở nên mạnh mẽ mới có thể tồn tại được, chỉ có còn sống mới có cơ hội mạnh mẽ.
Cho nên nàng không thích những kẻ chuyên bắt nạt người nhỏ yếu hơn minh, nhưng nàng cũng không thích những kẻ nhỏ yếu mà không biết cố gắng theo đuổi cái việc làm cho mình trở nên mạnh mẽ.
Sau khi ngủ thêm một lúc, công chúa ngốc mới trở mình rồi để tay lên chân nàng, trong khi miệng thì nói lẩm bẩm: "Thanh Thư! Thanh Thư! Ta không muốn rời giường.
Buồn ngủ lắm! Hôm nay chúng ta không cần đi học có được hay không.
Trừ phi...!Trừ phi Mỹ Nhân Nữ Phó ôm ta đi học! A Dao muốn Mỹ Nhân Nữ Phó ôm ôm hôn hôn nâng lên thật cao.
A Dao là mặt trời nhỏ của Mỹ Nhân Nữ Phó.
Mỹ Nhân Nữ Phó cười lên trông thật là xinh đẹp, hắc hắc hắc, hắc hắc hắc..." Trên khuôn mặt nhỏ bé với làn da nõn nà hiện lên một nụ cười, cái nụ cười nếu có ai nói là trong sáng thì thà gọi đó là điệu cười đáng khinh còn hơn.
Trong lòng Lý Quý Hâm sững sờ mất một lúc.
Ái chà, ngay cả trong giấc ngủ mà công chúa ngốc cũng vẫn suy nghĩ làm sao có thế ăn đậu hủ nàng đây mà!
Nàng đưa tay đỡ trán.
Sau khi thở một cái thật dài, nàng lạnh giọng mở miệng: "Rời giường!"
Vừa nghe thấy giọng của Lý Quý Hâm, công chúa ngốc làm một con cá chép từ trên giường nhảy lên một cái, trên mặt là vẻ hốt hoảng: "A! Có phải A Dao đã sắp đi học trễ rồi hay không vậy? A Dao dậy ngay lập tức đây!" Thoạt nhìn thì thấy người này dường như hết sức sợ hãi, khiến cho Lý Quý Hâm phải dở khóc dở cười.
"Từ lúc nào mà A Dao lại sợ ta như vậy?"
Công chúa ngốc vẫn đứng ở trên giường mà nghiêm trang trả lời: "Cái này không thể gọi là sợ, mà phải gọi là tôn trọng!"
"Tại sao cái