Người nhà họ Thích chờ ở bên ngoài kinh đô, bởi vì nếu mang binh tiến vào thì chỉ sợ là sẽ đưa tới sự hỗn loạn cho cả kinh thành.
Cho nên sau khi ra đến bên ngoài thành, Lý Quý Hâm cùng công chúa ngốc phải cùng Trầm Ngọc Tú chia tay.
Công chúa ngốc và Lý Quý Hâm cùng lên một chiếc xe ngựa, Trầm Ngọc Tú lên một chiếc khác.
Xe vững vàng chạy đi trên đường, Lý Quý Hâm nhắm mắt ở trong xe ngựa ngồi tĩnh tọa.
Còn công chúa ngốc, ước chừng là vì thức dậy hơi sớm nên mệt nhọc, ở trong xe ngựa ngủ bù.
Chờ đến khi ngủ được một giấc tỉnh dậy, nàng đột nhiên từ chỗ ngồi nhảy dựng lên: "Nguy rồi! Nguy rồi! Nguy rồi!"
Lý Quý Hâm mở mắt ra nhìn cái bộ dáng nôn nóng kia của người này.
Nàng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Ném mất Ngọc Tú muội muội rồi!" Công chúa ngốc mắt lom lom nhìn ra bên ngoài cửa xe, nơi nào còn có bóng dáng chiếc xe kia của Trầm Ngọc Tú?
Lý Quý Hâm liền cười đáp: "Hiện tại cũng sắp chạy đến giữa Dụ Châu.
Cách đây một canh giờ Trường An công chúa đã được Thích tướng quân đón đi rồi."
Công chúa ngốc mất mát cúi thấp đầu: "A, vậy mà Mỹ Nhân Nữ Phó không kêu ta một tiếng."
"Ngươi quan tâm Trường An công chúa đến vậy sao?" Trong lòng Lý Quý Hâm đã có mấy phần rõ ràng: "Trong khi nàng chính là người đã hại ngươi."
Công chúa ngốc đưa tay chống cằm, con mắt nháy nháy, đầy mặt là cái vẻ vô tội nhìn nàng: "Nhưng trước kia Mỹ Nhân Nữ Phó cũng từng bắt ta phải đếm con kiến, vậy mà ta vẫn thích Mỹ Nhân Nữ Phó nha!"
"Hai việc này không giống nhau." Nàng là vì muốn tốt cho công chúa ngốc, còn Trường An công chúa lại là đầu sỏ gây tội, khiến cho công chúa ngốc cả đời gánh chịu căn bệnh thiểu năng trí tuệ a.
Như thế thì làm sao giống nhau được đây?
Mặc dù có thể bản thân công chúa ngốc cũng không có cảm thấy bản thân mình bị bệnh thiểu năng trí tuệ, nhưng tóm lại là, ở trong con mắt của người bên ngoài, nàng chính là cái người bị thiểu năng trí tuệ mà, là một kẻ thiểu năng trí tuệ được nhận vô cùng sủng ái.
Mặc kệ trước mặt bao người thân phận kẻ ngốc này có nhận được bao nhiêu đại khí cùng rất nhiều ngôn từ cao cấp, mỹ lệ để hình dung đi nữa, về bản chất nàng vẫn chính là một người ngốc.
Công chúa ngốc ngơ ngác nhìn nàng: "Nếu vậy thì...!Đó chính là do A Dao là người có tâm địa hiền lành, khoan dung, độ lượng nha!"
"Ai dạy ngươi như vậy?" Lý Quý Hâm không khỏi tò mò.
Công chúa ngốc nghiêm túc trả lời: "Mẫu hậu vẫn luôn dạy A Dao như vậy!"
Hoàng hậu a...!Lý Quý Hâm không nhịn được mà chửi thầm.
Cái vị thần ấy vậy mà lại dạy công chúa ngốc những thứ này hay sao? Nàng còn tưởng rằng vị thần hoàng hậu này chỉ biết dạy người khác làm thế nào mặt dày mày dạn nói chuyện mà không cần phải đắn đo gì cùng với tìm mọi cách kéo người ta xuống nước chứ đâu.
Xe đi trên đường cũng đã được một thời gian dài, dọc theo đường đi đều có trạm dịch giúp các nàng đón gió tẩy trần.
Bởi vì hoàng hậu đã sớm đoán ra từ trước nàng sẽ trở lại Hoa Xà sơn, cho nên suốt cả hành trình đều thông suốt, không một chút trở ngại.
Điều này làm cho Lý Quý Hâm không thể không một lần nữa cảm thán một câu: Quyền lực của hoàng hậu đúng thật là so với thần tiên lại còn lợi hại hơn.
Để cho một người như nàng phải sống ở Hoa Xà sơn nhiều năm như vậy, cho dù có được một vị sư phụ văn võ song toàn, đọc đủ thứ thi thư không gì là không thể, nhưng lại chỉ vì quá nghèo, vậy nên cũng chưa từng được hưởng thụ qua bất cứ thứ đặc quyền nào.
Hiện tại đã bước vào mùa hè, thời tiết trở nên nóng bức.
Dọc đường đi cây cối xanh um tươi tốt, nơi nào cũng đầy tiếng ve kêu ra rả.
Rất nhiều cây đại thụ có tán lá che rợp trời.
Từ phía xa xa nhìn lại Hoa Xà sơn chỉ thấy nguy nga tráng lệ giống như ngọn núi của thần tiên vậy.
Những dãy núi với mây trắng vờn quanh phiêu đãng, phong cảnh nơi đây hư vô mờ mịt, khiến cho những ai nhìn thấy cũng đều một lòng hướng tới.
Đây là lần đầu tiên công chúa ngốc được ra khỏi cửa đi đến một nơi xa xôi như vậy.
Lý Quý Hâm đưa tay chỉ lên ngọn núi cao hơn hẳn những dãy núi vây quanh nó: "Đó chính là Hoa Xà sơn."
"Thật là cao a!" Công chúa ngốc nhảy xuống khỏi xe ngựa, nàng khum tay che nắng ngửa mặt nhìn lên: "Nhưng mà cao như vậy a trong khi A Dao lại không có cánh, làm sao có thể đi lên được đây?"
"Trèo lên thôi." Lý Quý Hâm cười rồi quay lại nói với đám bọn thị vệ đi theo: "Nơi này xe ngựa không thể đi được nữa.
Dưới chân núi Hoa Xà có một thôn trang nhỏ, các ngươi hãy tới chỗ đó nghỉ ngơi, nhân tiện vận chuyển một ít gạo tới đây.
Ta cùng công chúa lên núi, đến lúc đó ta sẽ cùng các ngươi hội họp ở ngay chân núi này."
Phu nhân Hoa Xà không thích bị nhiều người huyên náo, vì vậy mà Lý Quý Hâm cũng không dẫn theo quá nhiều người đi lên.
Công chúa ngốc một mực nhìn Hoa Xà sơn ở phía xa xa, sau đó thì ngây thơ vô hại hỏi: "Mỹ Nhân Nữ Phó, Hoa Xà sơn xinh đẹp như vậy lại thật sự có rất nhiều rắn độc hay sao? Nếu vậy A Dao phải mất bao lâu mới có thể đếm xong rắn độc đây?"
Nếu công chúa ngốc thật sự đi đếm rắn độc, chỉ sợ rằng vừa tiến vào giữa bầy rắn độc thì ngay đến cả xương cốt cũng không mấy chốc đã không còn.
Một tiểu cô nương trắng nõn, non mềm đến như vậy, đừng nói người, ngay cả rắn cũng rất thích nha.
Lý Quý Hâm buông thõng hai tay, nàng đang suy ngẫm liệu sau khi biết được công chúa ngốc đáng yêu đến như vậy thì phu nhân Hoa Xà có cảm thấy người này có bệnh hay không đây.
"Đi thôi!" Lý Quý Hâm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của công chúa ngốc hướng về phía sườn núi đi tới: "Đường lên núi rất xa, mà thể lực cũng là cơ sở để luyện võ.
Nếu như A Dao muốn học tốt thuật dùng roi, vậy nhất định cần phải rèn luyện thể lực cho thật tốt."
Công chúa ngốc nghiêm túc gật đầu một cái: "Vâng!"
Có lẽ là do thường ngày có quá ít người lui tới Hoa Xà sơn, vì vậy mà ngay khi Lý Quý Hâm vừa mới tiến vào chân núi Hoa Xà sơn, người ở trên đỉnh núi đã biết cái người vừa mất tích hơn một tháng là Lý Quý Hâm đã trở lại.
Tiểu sư muội đang cắn một quả dại vội nuốt ực một cái rồi từ trên cây leo lên xuống, vừa bước ra đã hướng về phía dưới núi chạy xuống!
Sư tỷ đã về rồi! Có cơm ăn rồi!
Bóng người còn chưa nhìn thấy đâu vậy mà nàng đã ngửi thấy mùi cơm thoang thoảng đâu đó.
Mái tóc thắt bím đuôi ngựa hết ném sang bên phải lại sang trái.
Tuy tiểu sư muội cùng tuổi với công chúa ngốc, nhưng làn da của nàng lại không trắng trẻo, mịn màng giống như công chúa ngốc được sống trong nhung lụa.
Ngay từ khi nhỏ đã phải lăn lộn bò lết ở trên núi, tuy tiểu sư muội có gầy nhỏ nhưng lại không yếu đuối.
Da của nàng không được trắng mịn, thậm chí, có thể là do dinh dưỡng không đầy đủ, cho nên cái đầu cũng không được cao như công chúa ngốc.
Đây đều là những triệu chứng điển hình của người nghèo, chỉ có tiền mới có thể trị liệu được.
Cho tới bây giờ công chúa ngốc chưa từng phải đi một đoạn đường xa đến như vậy, cao đến như vậy.
Còn chưa đi đến ngang sườn núi, vậy mà khuôn mặt nhỏ bé của nàng đã đỏ bừng bừng, cái miệng mở to vừa thở hổn hà hổn hển vừa lẩm bẩm: "Không được, không được! A Dao cảm thấy mình chết đến nơi rồi! A Dao đi không nổi nữa! A Dao muốn Mỹ Nhân Nữ Phó bế đi!"
Lý Quý Hâm liền vuốt đầu nàng một cái: "Nói như thế là không đúng rồi.
Tiểu sư muội của ta cũng chỉ lớn bằng A Dao mà thôi, vậy mà chỉ cần một hơi là leo lên đến đỉnh núi mà không hề phải thở hổn hển."
Ngay tức khắc công chúa ngốc chu cái miệng đầy cái vẻ mất hứng: "Mỹ Nhân Nữ Phó thích tiểu sư muội, không thích A Dao!"
Một làn gió nhẹ mơn man lên mặt, ở trên núi khí trời không nóng như ở dưới chân núi.
Lý Quý Hâm đưa tay lau qua cái trán cho nàng: "A Dao hãy chịu khó leo lên núi đi.
Ta chỉ thích ngươi thôi."
"Nhưng mà Mỹ Nhân Nữ Phó phải hứa với A Dao là chỉ thích một mình A Dao thôi nha!" Kẻ ngốc đang ghen tỵ đây mà.
Nàng đã phải mất tiền để thuê nữ phó, nên người này không thể được phép thích người khác!
Tiểu sư muội cái gì chứ! Tất cả đều là nhân vật nguy